NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Trên thực thế, lúc mới xuyên qua, Lâm Tùy An cảm thấy vẻ ngoài Tô Thành Tiên cũng tính là vừa mắt, nhưng lúc này nhìn thấy vị Tô Ý Uẩn này, lại cảm thấy rất không vừa mắt chút nào, mắt nghiêng, mũi thì lệch, nhất là khóe miệng cong lên, nhìn thế nào giống như mấy tên cầm | thú đội lốt người, ánh mắt của cô không khỏi dời đến mặt Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan, một người tuấn lệ vô song, một người kiên nghị đoan chính, thì chợt bừng tỉnh đại ngộ.

Chắc hẳn đây là cái gọi là "từ tiết kiệm thì dễ rơi vào xa xỉ, từ xa xỉ rất khó về lại tiết kiệm" đây mà.

Ánh mắt Tô Ý Uẩn khẽ rơi trên gương mặt Lâm Tùy An: "Vị Lâm nương tử này chắc hẳn là danh chấn Dương Đô nhỉ, Tô thị và Lâm nương tử quả nhiên duyên phận không nhỏ..."

Một câu của hắn còn chưa nói xong, Hoa Nhất Đường đã đột nhiên tiến lên, vội phe phẩy quạt nhỏ về phía Tô Ý Uẩn, gió thơm làm Tô Ý Uẩn liên tục hắt hơi hai cái.

"Ối chà chà, Tô lang quân cẩn thận kẻo gió lớn thổi mất đầu lưỡi đó nha." Hoa Nhất Đường da cười thịt không cười nói.

Tô Ý Uẩn lui ra sau nửa bước, khuôn mặt tươi cười trì trệ trong chớp mắt, lại khôi phục bình thường: "Bên ngoài gió quả thực hơi lớn, Hoa huynh, Lăng huynh, Lâm nương tử, mời vào trong yến tiệc ngồi một chút, tất cả mọi người đều rất muốn gặp ba vị!"

Hoa Nhất Đường mặt mày trong suốt: "Vậy thì làm phiền Tô lang quân dẫn đường rồi."

Tô Ý Uẩn mỉm cười xoay người, cực kỳ thân thiết mời Lăng Chi Nhan đi vào, Lăng Chi Nhan nở nụ cười kinh doanh vui vẻ đồng ý.

Cửa chính của Phàn bát gia và đại sảnh nối liền với hành lang gỗ treo lơ lửng, cảnh quan bên ngoài có thảm thực vật đan xen, ánh sáng sáng tối đan xen như mực nhuộm thành một bức tranh, bên trong thì là cảnh nước sống động, sỏi bên dòng suối dưới ánh trăng lấp lánh, hai bên mái hiên treo một dãy đèn lồng nhỏ, ánh sáng màu cam phủ lên ống tay áo rộng lớn của Tô Ý Uẩn, nhìn thân thể nhỏ bé này của hắn thì rõ ràng không phải hung thủ sát hại Đan Viễn Minh, ít nhất thì cũng không phải là hắn tự mình động thủ... Lâm Tùy An nhìn bên này ngó bên kia, Đột nhiên có loại cảm giác rất quen thuộc, hình như trước kia cũng từng theo một bóng lưng như vậy, đi ở trong hành lang dài thật dài...

"Ừ khụ khụ khụ khụ!" Hoa Nhất Đường tiến lại gần, ho đến như một ông lão bảy lão tám mươi tuổi: "Ta có việc cần hỏi Cận Nhược."

Lâm Tùy An ghé mắt: Vậy ngươi đi tìm Cận Nhược, dán sát vào bên cạnh ta làm gì?

Cận Nhược: "Này, ta ở đây!"

Hoa Nhất Đường hắng giọng: "Lúc trước ngươi nói Tịnh Môn có thể tránh được Kim Ngô Vệ..."

Cận Nhược giơ năm ngón tay lên: "Đi đường Tịnh Môn, chỉ cần năm ngàn vàng."

Hoa Nhất Đường mỉm cười: "Chi bằng đi dạo quanh vườn này, nói không chừng còn có thể kiếm được năm ngàn vàng đấy."

Tròng mặt Cận Nhược trượt một vòng: "Thật sao?"

"Nếu có thu hoạch ngoài ý muốn, ta sẽ trả cho ngươi năm trăm vàng."

"Được!" Cận Nhược cười giống như con chuột trộm được dầu, nhảy ra khỏi hành lang đình chui vào bụi rậm, lá cây xào xạc lay động hai cái, người hắn thoắt cái đã biến mất trong bóng đêm.

Lâm Tùy An nghe mà mù mờ chả hiểu gì: "Các ngươi chơi trò giải đố gì đấy?"

"Sau khi Phùng thị ngã xuống, các nha môn Đông Đô vì muốn vạch rõ giới hạn với Phùng thị, vội vàng thay máu đại đa số các chức quan, từ sĩ tử xuất thân hàn môn đổi thành con cháu thế gia." Hoa Nhất Đường cười nói: "Vạn Lâm là một trong số đó."

Lâm Tùy An: "Hả?"

Cái thứ thao tác bạo lực này?

Hoa Nhất Đường cười nói: "Có người nói đây là tạt nước sôi, có người nói là rút củi dưới đáy nồi, có người nói là che giấu tông tích, còn theo ta nói, thì là tầm nhìn hạn hẹp."

(anh chơi toàn thành ngữ không á, đi theo anh Hoa học tiếng trung đúng sướng)

Phương Khắc: "Nói tiếng người."

Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt bước nhanh hơn: "Ta chỉ là phòng ngừa chu đáo, chỉ hy vọng tối nay chớ có mất công vô ích."

Lâm Tùy An: "..."

Hay lắm, bệnh thám tử của thằng nhóc này lại phát tác rồi.

Phía trước mơ hồ truyền đến tiếng nhạc tiếng trống, ánh sáng chiếu rọi khiến cho cả bầu trời đêm mơ hồ tỏa sáng, bọn họ đã đến chính đường Phàn bát gia.

Đây là một tòa đình đài bốn mặt, được xây dựng trên nền móng bằng đá cao năm thước, kiến trúc cao hơn ba trượng, mái hiên màu đen, cột lớn đỏ thẫm, không gian rộng mở, xung quanh treo màn che thật dày dùng để tránh gió tránh rét, có bậc thang trèo lên, trong chính đường đèn nến sáng trưng đỏ thẫm. Bàn án chia làm hai bên, trên bàn bày đĩa rượu thức ăn rực rỡ muôn màu, nhạc công ngồi vây quanh xung quanh, đàn tỳ bà và đàn hồ đồng tấu, Lâm Tùy An chỉ là lướt qua một cái, đã bị hấp dẫn bởi tình hình giữa chính đường, cô nhìn thấy mấy nam tử mặc áo bào rộng tay áo dài, theo tiếng nhạc vẫy vẫy cánh tay lắc lư nhảy múa, tư thế múa vụng về, tựa như một đám chim cánh cụt, thỉnh thoảng còn theo âm nhạc hét lên hai tiếng, vỗ tay dậm chân.

Lâm Tùy An ngạc nhiên: Đây là cái thứ quỷ gì thế? Thể dục nhịp điệu của thời đại này à?

Tô Ý Uẩn vỗ tay hét lên:"Chư vị, chư vị! Khách quý đang đến!"

Mấy người đang khiêu vũ đồng loạt nhìn qua, đều là nam tử trẻ tuổi, mở rộng cổ áo, nhảy đến mặt đỏ như gấc, mồ hôi đầm đìa.

"Nào nào, để ta giới thiệu với các vị." Tô Ý Uẩn đầu tiên kéo một nam tử áo xanh nói: "Vị này là Lũng Tây Bạch gia Thập Tam Lang, Bạch Nhữ Nghi."

Bạch Nhữ Nghi người cũng như tên, vừa cao vừa gầy, trắng trẻo sạch sẽ, cử chỉ dáng vẻ không thể nào bắt bẻ được: "Bái kiến hai vị lang quân."

"Tô Thập Lang ngươi có ý gì, vì sao lại giới thiệu hắn trước, chẳng lẽ Bạch gia Thanh Châu ta vai vế thấp hơn Lũng Tây Bạch gia sao?!" Một người len khỏi đám người, thân hình tròn vo, mặt cũng tròn vo, thậm chí đến cả đôi mắt cũng tròn vo, khoác một áo khoác màu tím, đang cầm một cái khăn màu tím lau mồ hôi trên mặt.

Người này thân cao ước chừng bảy thước, thân hình mập mạp, trọng điểm là, khăn tay và quần áo trên tay hắn, đều là màu tím... Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường liếc nhau, ngầm hiểu... rất phù hợp với suy đoán về hình thể của nghi phạm.

Lăng Chi Nhan tiến lên: "Tại hạ Lăng Chi Nhan, không biết các hạ là..." Không ngờ tử y nam tử vung cánh tay ngăn Lăng Chi Nhan sang một bên, trực tiếp đi về phía Hoa Nhất Đường, ánh mắt ba phần soi mói bảy phần khiêu khích: "Ta là Thanh Châu Bạch Hướng, công tử ăn chơi trác táng đệ nhất Quảng Đô, ngươi là công tử ăn chơi trác táng đệ nhất Dương Đô Tứ Lang ư? Sao ngươi lại gầy như con gà con thế?"

"Ồ? Đây cũng là một tên ăn chơi trác táng?!" Lâm Tùy An không khỏi lại nhìn thêm vài lần, tuy người này mặc quần áo rất hoa lệ, nhưng so với trang phục của Hoa Nhất Đường, rõ ràng thấp hơn một đẳng cấp, chỉ thấy "Phú" không thấy "Quý", chỉ có "Hào" không có "Nhã", nhất là người này không thèm để ý Lăng Chi Nhan, lại ăn nói mất lịch sự với với Hoa Nhất Đường như thế, càng làm nổi bật khí chất của hắn.

Hơn mười thư sinh trong chính đường đồng loạt nghẹn cười, nhìn biểu cảm của Hoa Nhất Đường có hơi khinh thường.

Hoa Nhất Đường không chút hoang mang ôm quyền nói: "Nghe nói Thanh Châu Bạch Tam Lang ngây thơ đáng yêu, tròn vo như quả cầu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền."

Bạch Hướng giận dữ: "Ngươi nói ta giống chó?!"

Hoa Nhất Đường: "Tam Lang cần gì phải tự coi thường mình như thế nhìn thể trạng này của ngài, rõ ràng là cùng họ với heo mà!"

Lâm Tùy An: "Phì!"

Lăng Chi Nhan thiếu chút nữa nhịn không nổi, cố hết sức mím môi, cắn chặt răng để không cười ra tiếng.

Bạch Hướng giận đến mức mặt vừa xanh vừa đỏ, đùng đùng vứt bỏ ngoại sam vung quyền định đánh, Lâm Tùy An đang muốn ra tay thì không ngờ phản ứng của Hoa Nhất Đường lại nhanh không ngờ, nhấc chân lên đạp một cái, Bạch Hướng kia tuy rằng ra tay trước, nhưng đôi cánh tay to ngắn kia sao có thể so được với đôi chân dài của Hoa Nhất Đường, đây gọi là dài một tấc thì mạnh hơn một tấc. Nắm đấm của hắn còn chưa đụng đến người Hoa Nhất Đường, chân Hoa Nhất Đường đã đạp lên bụng hắn, chợt nghe "bịch"một tiếng, giống như đánh trống da trâu, Bạch Hướng đã hét lên một tiếng, mông ngồi bệt trên mặt đất, mặt mày ngây ngô.

Hoa Nhất Đường chậm rãi thu chân lại, dùng quạt quét bụi vốn không tồn tại trên áo hắn, cười nói: "Cảm ơn đã nương tay."

Lần này, ngoại trừ Lâm Tùy An và Lăng Chi Nhan, tất cả mọi người đều cười không nổi.

"Ha ha ha ha, quả thật Hoa gia Tứ Lang, quả nhiên giống như lời đồn, miệng không tha cho người khác, tay chân càng không để chịu thiệt." Ngoài chính đường vang lên tiếng cười to, một nữ lang yểu điệu kéo theo một nam tử áo lục bào dáng người khôi ngô đi vào, ánh nến chiếu lên khuôn mặt tú lệ của nữ lang, giống như ngọc khí phấn, nam tử bên cạnh cô ta ước chừng hai mươi lăm sáu tuổi, thân hình cao lớn tráng kiện, mày rậm rạp, sắc mặt giống như uống nhiều rượu, đuôi xương gò má ở trên đầu mắt tỏa ra ánh sáng đỏ, đầu vai phải của nam tử này, thêu một lông vũ bằng chỉ vàng.

Nữ lang yểu điệu mỉm cười, nhẹ nhàng thi lễ: "Phàn Bát Nương bái kiến Lăng lang quân, Hoa lang quân."

"Hôm nay quả nhiên là ngày tốt, Khương mỗ đúng là người may mắn mà, có thể đồng thời nhìn thấy Thanh Châu Bạch thị, Lũng Tây Bạch thị, Huỳnh Dương Lăng thị, Dương Đô Hoa thị, Tùy Châu Tô thị năm nhà trẻ nổi bật ở đây, quả thật là may mắn ba đời mà." Nam tử cười ôm quyền thi lễ với Lăng Chi Nhan và Hoa Nhất Đường: "Tại Hạ Khương Đông Dịch, vừa nãy uống nhiều rượu quá nên mới đến khuê phòng của Phàn bát nương tử nghỉ ngơi một lát, giường của Phàn bát nương tử vừa thơm vừa mềm, bất tri bất giác đã ngủ đến canh giờ này, không thể tiếp đón từ xa, thật là thất lễ."

Nghe được người này báo danh hào, Lâm Tùy An chỉ cảm thấy hơi đau răng.

Hiệu ứng mất mết của nhân vật chính quả nhiên đã khởi động, vị Khương Đông Dịch này là "Mãnh hổ quận Thái Nguyên" trong lời Cận Nhược.

Lăng Chi Nhan ôm quyền đáp lễ, Hoa Nhất Đường cầm quạt gật đầu, mọi người khiêm tốn nhường chỗ cho nhau, Tô Ý Uẩn làm chủ trò, bắt đầu nhiệt tình hàn huyên, lần lượt giới thiệu các vị khách khác cho Hoa, Lăng hai người, đều là con nhà thế gia học tử đến từ các nơi tham gia chế cử, tuy rằng không thể so sánh với bối cảnh gia thế của ngũ tính thất tông, nhưng cũng tuyệt đối không phải hạng người tầm thường, mỗi người xưng hô đều là một chuỗi lớn, vừa danh vừa tự vừa hiệu, Lâm Tùy An nghe mà đau đầu muốn chết, tìm cơ hội lui vào trong bóng tối dưới màn che sau khi Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan ngồi xuống, Phương Khắc sớm đã chiếm lấy cái nơi phong thủy tầm thường này, đang ngồi ngủ gật, nghe thấy Lâm Tùy An ngồi lại, mí mắt nâng lên một lát rồi lập tức nhắm lại.

Lâm Tùy An dựng thẳng lỗ tai nghe xong, hắn lại đã bắt đầu ngáy to, trong lòng không khỏi bội phục: trong tình huống như vậy còn có thể ngủ ngon, tố chất tâm lý của Phương huynh quả nhiên phi phàm.

Trên bữa tiệc, Phàn Bát Nương giơ cờ khởi hành tửu lệnh, các vị thư sinh mỗi người đều thể hiện văn thái, nhiệt tình ngất trời, Tô Ý Uẩn và Bạch Hướng sắm vai "giác lục sự", dùng cách nói hiện đại thì là phụ trách rót rượu, mục tiêu rõ ràng là nhằm vào Lăng Chi Nhan và Hoa Nhất Đường, mười lần có năm lần tửu lệnh đều chỉ về phía hai người, nhưng hai người này một người là tiến sĩ nhất giáp, một người thì quanh năm trà trộn vào phường phong nguyệt, cho nên hoàn toàn không sợ những trận chiến nhỏ như vậy, qua lại mấy vòng, một chén rượu cũng không uống, đã thế còn rót hết vào những những người khác tận mấy bầu, Bạch Hướng bị rót nhiều nhất, chưa đến thời gian một nén nhang hai mắt đã nhập nhèm, ngã bệt dưới chân, lời nói ra càng lúc càng nhiều.

Các thư sinh còn lại cũng không khá hơn là bao, mấy bình canh vàng rót xuống bụng, rất nhanh đã bị kỹ thuật miệng lưỡi của Hoa Nhất Đường thẩm thấu, vứt bỏ ý kiến của môn phái, kề vai chuyện trò với Hoa Nhất Đường, Bạch Nhữ Nghi xem như tương đối rụt rè, nhưng lại có rất nhiều đề tài chúng với Lăng Chi Nhan.

Lâm Tùy An nhìn mãi cũng không thể hiểu được, Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan rõ ràng dùng lốt tham gia tiệc rượu để kiếm khẩu cung.

Nhưng kỹ xảo nói chuyện cấp thấp này rõ ràng không áp dụng cho hai người, một người là Tô Ý Uẩn, thấy tửu lệnh đấu không lại hai người Hoa, Lăng, lập tức sớm lui ngồi một bên, không trêu chọc nữa.

Người còn lại là Khương Đông Dịch, hắn rõ ràng là khách được mời đến, lại ngồi ở vị trí chủ, dựa vào bằng kỷ, bưng chén rượu, cũng không tham gia tửu lệnh, cũng không hàn huyên với những người khác, biểu cảm trên cao nhìn xuống lướt qua mọi người, thỉnh thoảng, trong lại mắt lấp lánh ánh sao, mà cũng thật trùng hợp, tất cả đều rơi vào trên người Lăng Chi Nhan.

Lâm Tùy An không biết Lăng Chi Nhan có phát giác hay không, dù sao ánh mắt kia khiến cho cô không thoải mái chút nào, kỳ quái nhất là, Tô Ý Uẩn cũng sẽ theo ánh mắt Khương Đông Dịch nhìn về phía Lăng Chi Nhan, biểu cảm phản chiếu dưới ánh nến lúc sáng lúc tối, âm u khó hiểu.

Lâm Tùy An chọt chọt vào Phương Khắc bên cạnh: "Từ thân hình phán đoán, ta cảm thấy Bạch Hướng và Khương Đông Dịch có hiềm nghi lớn nhất, Phương huynh cho rằng như thế nào?"

Mí mắt Phương Khắc khẽ giật giật, tiếng ngáy nhỏ ngừng lại, nhưng không trả lời Lâm Tùy An.

"Nhưng Bạch Hướng đến Hoa Nhất Đường cũng đánh không lại, không giống người tập võ, còn cái vị tên Khương Đông Dịch này, nghe nói là cao thủ xếp thứ năm trong giang hồ." Lâm Tùy An kiên trì chọt vào cánh tay Phương Khắc: "Phương huynh thấy thế nào?"

Phương Khắc mở mắt: "Hỏi ta làm gì?"

"Thì rảnh mà, tán gẫu, giải sầu."

Phương Khắc kéo mí mắt: "Nếu thật sự là Khương Đông Dịch, vậy thì phiền to rồi."

"Ý ngươi là sao?"

"Ngươi có thể đánh thắng hắn không?"

"Ta chưa từng giao thủ với hắn, biết đâu được."

"Hoa thị và Lăng thị có hợp lại với nhau cũng không thể trêu được Khương thị."

"Ngươi đoán xem cái tên nhóc Hoa Nhất Đường chỉ sợ thiên hạ không loạn kia có thể nhổ lông trên miệng hổ hay không?"

Phương Khắc hừ một tiếng, quay đầu nhắm mắt lại, tiếp tục giả bộ ngủ.

Thật thú vị. Lâm Tùy An phát hiện ra một đặc tính của Phương Khắc, kỹ năng độc miệng của hắn hình như chỉ đặc biệt nhắm vào Hoa Nhất Đường, thỉnh thoảng cũng sẽ phát động với Lăng Chi Nhan, nhưng đối với Cận Nhược và cô, nhiều nhất thì hắn chỉ trừng mắt hai cái, đối với Mộc Hạ thì lễ phép hơn nhiều, mà đối với Y Tháp thì có thể nói là hòa ái luôn.

Trong đó có quy luật gì không nhỉ? Hay là hắn chỉ không vừa mắt Hoa Nhất Đường thôi?

"Đan Viễn Minh? Tất nhiên từng gặp rồi, hắn vừa ăn được hai miếng đồ ăn, sau đó không biết bị ai chọc tức, đen mặt rời đi, muốn ngăn cũng ngăn không được." Bạch Hướng lắc lắc đầu lưỡi la hét: "Theo ta thấy, là do mạng hắn không tốt thôi, nếu ở lại nơi này thì sao có thể chết không rõ ràng như thế được chứ?"

Lâm Tùy An tỉnh táo thêm một chút, vội vàng chọt Phương Khắc lần nữa, lại phát hiện Phương Khắc đã mở mắt.

"Không thể ngờ Bạch huynh còn chưa ra khỏi yến tiếc mà tin tức lại linh thông như thế? Thật là giỏi giang quá đi." Lăng Chi Nhan dùng gương mặt chính trực kia nói ra những lời như vậy, khiến cho người ta vô cùng thoải mái, Bạch Hương chợt thấy vui vẻ nói: "Điều này thì có gì kỳ lạ, đường chính Vĩnh Thái phường và Phàn Bát gia cách hai bức tường phường, nói một câu không dễ nghe thì bên kia có người thả rắm cũng có thể thối tới đây, lúc ấy trên đường Vĩnh Thái phường vừa khóc vừa kêu, ầm ĩ đến đau tai, thật sự là mất hứng!"

Những thế gia còn lại đều phụ họa, ngoại trừ Bạch Nhữ Nghi thần sắc hơi ảm đạm ra thì biểu cảm của mọi người đều vui vẻ náo nhiệt, không có nửa phần bi thương.

Lâm Tùy An để ý thấy ánh mắt Lăng Chi Nhan lạnh xuống, còn Hoa Nhất Đường thì nụ cười càng thêm rạng rỡ, kéo áo khoác đứng lên, đột nhiên cao giọng nói: "Trước khi chết Đan Viễn Minh có để lại di ngôn, chỉ thẳng tên hung thủ!"

Trong chính đường đột nhiên yên tĩnh, đến mức có thể nghe thấy kim rơi.

Mọi người hoảng sợ nhìn Hoa Nhất Đường, Bạch Hướng đập bàn đứng dậy: "Hoa Tứ Lang, ngươi, ngươi ngươi nói lời này có ý gì?!"

Nụ cười của Hoa Nhất Đường rạng rỡ xán lạn, như hoa mẫu đơn đỏ nở rộ trong bóng đêm: "Hung thủ sát hại Đan Viễn Minh ở trong đám các ngươi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi