NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG KHÓC

Huy vừa được bác sĩ tháo bột và dặn dò một vài việc cần tránh trong hoạt động sinh hoạt cũng như ăn uống. Hồi gần tháng trước, anh có bị tai nạn trên đường ra sân bay, phải huỷ cả một vụ cãi án với người ta, đã lách luật các thứ nhưng công ty vẫn phải đền bù thêm 30% số tiền đặt cọc.

Quả tình chẳng đùa được cái gì với ông trời. Như Nguyễn Du đã viết: “Ngẫm thay muôn sự tại trời. Trời kia đã bắt làm người có thân. Bắt phong trần phải phong trần. Muốn thanh cao mới được phần thanh cao”. Lúc gặp người phụ nữ đó anh càng cảm thấy điều đó đúng hơn.

Huy cảm ơn bác sĩ rồi ra về, xương khớp vẫn còn hơi ê ẩm nhưng bác sĩ bảo vài ngày nữa là hết. Bà anh trước kia cũng từng bị gãy chân, cứ trái gió trở trời là lại nhức buốt. Chắc cả đời anh sẽ phải sống chung với lũ.

Vừa ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy người phụ nữ ấy từ đằng xa, đáng ngạc nhiên hơn là cô ta lại mặc quần áo bệnh viện, còn băng cả mắt. Chẳng lẽ lại bị bạo hành sao? Huy lắc đầu cảm thán. Người phụ nữ khổ là người phụ nữ không biết cố gắng sống cho chính mình và nhu nhược, cô ta cứ thế thì còn khổ cả đời.

Ngà và Huy bước qua nhau, cô không hề biết anh là người đàn ông đã ở cạnh giường mình, vì hôm ấy anh băng bó quá nhiều, lại vừa mất đứa con nên cô không để ý đến khuôn mặt ấy. Đã là ba ngày kể từ khi vào viện, Minh cũng không thèm đến thăm cô nữa. Trước khi ra khỏi nhà, anh có nói rằng sẽ ly hôn. Ngà cảm thấy nhẹ nhõm khi điều ấy sắp đến, cô sắp được giải thoát khỏi họ.

- Ngà, Ngà ơi!

Ngà quay người lại, thấy mẹ và bố đang dìu nhau đứng ở đầu hành làng. Cô thẫn thờ, tại sao họ lại biết… chẳng lẽ mẹ chồng cô nói sao? Nhìn mẹ gầy gò, xanh xao mà vẫn phải đến bệnh viện thăm cô, hình như mẹ đã khóc nhiều, bố thì như già đi cả chục tuổi. Họ bước đến, ôm cô vào lòng.

"Sao lại khổ thế hả con ơi!" - Mẹ cô gào khóc.

"Mẹ đừng khóc, bác sĩ người ta ra đuổi bây giờ đó." - Ngà cố nói giọng bình thản để bố mẹ cô không nhận thấy sự đau khổ trong cô. Bố cô chạm nhẹ vào cái băng gạc trên mắt cô, mím môi như đang kìm nén. Ngà cười, đẩy nhẹ tay bố ra:

- Bố đừng lo, con không cẩn thận nên vấp ngã. Cũng may là chỉ bị rách mí một chút thôi.

"Con còn định lừa dối bố mẹ đến bao giờ hả Ngà?" - Bố run run nói - "Mọi chuyện bà thông gia đã nói hết cho bố mẹ rồi. Con lại sảy thai, rồi bị họ phát hiện chuyện đưa tiền cho mẹ con trị bệnh. Sao mà con lại có thể giấu chuyện đó với họ kia chứ? Bố mẹ đã bao giờ dạy con nói dối chưa?"

Ngà cúi đầu, đứng trước bố mẹ cô luôn là một đứa trẻ, không dám cãi lời. Vì cô muốn được nghe họ mắng nhiếc, đã lâu rồi khi phải nghe những lời khó nghe từ mẹ chồng, vậy mà gặp bố mẹ đẻ, nghe họ quát mắng cô lại không có cảm giác uất ức như thế. Cô chỉ thấy ấm áp.

Ba người xuống một chiếc ghế đá ngồi, mẹ vẫn cứ khóc mãi chẳng ngừng. Bà đội một cái mũ len che cái đầu đã rụng hết tóc, hốc mắt đã trũng thêm một chút. Càng ngày Ngà càng cảm thấy mẹ như tan biến đi.

"Đợt xạ trị vừa rồi thế nào ạ?" - Ngà cố kiếm một câu chuyện khác để nói.

- Bác sĩ nói là đã triệt tiêu hoàn toàn rồi, nhưng cứ ba đến bốn tháng vẫn phải đi kiểm tra một lần. Vì cái này không chắc được, nếu bị lại thì phát tán nhanh lắm.

Mẹ nắm lấy tay cô, nói giọng khẩn khoản:

- Ngà ơi, con nhất định không được nghĩ quẩn đâu đấy. Bố mẹ sẽ cố gắng thu xếp để trả nợ bên đấy giúp con.

- Mẹ, con chỉ nợ họ một chút thôi. Còn lại đều là tiền của con.

Mẹ thở dài:

- Mẹ biết con đi lấy chồng đã phải chịu đựng những gì, nhưng phận đàn bà là thế con ạ. Đến một ngày có con con sẽ hiểu được.

Ngà cười nhạt:

- Nếu bắt con phải hiểu những gì họ đang làm với con thì tới chết con cũng không thể hiểu nổi. Con sẽ không tha thứ cho họ.

Bố quay lại, nghiêm mặt nói:

- Con định trả thù chồng mình à? Chỉ vì nó đã đánh con.

Ngà lắc đầu:

- Từ ngày đẻ con ra bố mẹ còn không đánh con nhiều như thế này. Vũ phu con còn có thể chịu đựng được. Đằng này anh ta xúc phạm những người con yêu thương nhất, còn lén lút ngoại tình sau lưng con.

"Sao cơ?" - Mẹ kinh ngạc - "Thằng Minh lại đổ đốn như vậy sao?"

Ngà kéo mẹ vào lòng:

- Còn nhiều chuyện không ngờ lắm mẹ. Cho nên chúng ta hãy cứ lo cuộc sống của chúng ta thôi. Con sẽ ly hôn với Minh.

Bầu trời xám xịt như sắp đổ mưa, ba người nhanh chân đi vào bệnh viện. Ngà không biết rằng ở đằng xa đang có một người nhìn cô, người đó là Linh. Trên tay cô là một cái túi lớn, Linh mở ra, bên trong toàn là thuốc nam. Suy nghĩ một lúc, Linh đi theo họ.

Vừa rồi định đến thăm nhưng Minh lại báo tin cho cô biết mọi chuyện nên cô tới bệnh viện ngay. Dù gì thì cô ấy cũng vì cô mà chịu khổ. Linh nghĩ xong xuôi tất cả, cô sẽ đến với Minh một cách danh chính ngôn thuận. Có như vậy mới vừa giữ được tình bạn lại giữ được cả tình yêu.

Vừa trở về Huy đã phải gặp ngay một khách hàng nghe nói muốn giải quyết vấn đề tài sản ly hôn. Huy nhìn cô thư ký đang chăm chú đánh máy của mình, hỏi một câu bâng quơ:

- Cô có định lấy chồng không Mỹ?

"Lấy chồng?" - Mỹ đánh máy, bĩu môi cười - "Em lấy anh còn hơn."

Huy chép miệng:

- Ăn nói gì mà kỳ cục. Lấy tôi thì khác gì lấy chồng.

- Ý em là anh không giống đàn ông đấy.

- Bậy nào, tôi không là đàn ông thì là cái gì?

- Có đàn ông nào tốt như anh đâu chứ? Đàn ông bản chất là đểu.

Huy chỉnh lại cà vạt, cười khà khà:

- Con bé này ăn nói giỏi đấy. Tôi trả cô tiền đúng là không ngu ngốc nhỉ.

Mỹ xì một cái rõ to, cô đứng dậy lấy cái tờ giấy nhét vào máy in:

- Em nói thật, phụ nữ thời hiện đại này chẳng cần lấy chồng. Cứ ở vậy cho ấm thân. Em sợ cái cảnh đi làm về đầu tắt mặt tối với một mâm cơm, một đứa con và một ông chồng chỉ đứng trước vợ là chẳng biết làm gì.

- Thôi cô ở vậy đi cho rồi, nếu là tôi, tôi cũng chẳng dám lấy cô.

Mỹ mỉm cười:

- Bởi vậy cho nên cũng đừng dính dáng gì đến hôn nhân, cả hai đều khổ. À, cái vị khách hàng định nhờ tư vấn về việc chia tài sản ly hôn ấy, họ nói mười phút nữa sẽ đến.

- Được rồi, tôi biết mà. Đang xem lại một số văn bản để giải quyết đây. Mà đấy, thấy chưa, kết hôn rồi lại ly hôn. Văn phòng này nên đổi tên thành văn phòng tư vấn ly hôn đi. Hầu hết các vụ đều giải quyết mâu thuẫn vợ chồng. Tôi học luật đâu phải để làm mấy cái phải gió này chứ.

Mỹ đưa cho anh tập tài liệu vừa in, nháy mắt:

- Luật sư Huy à, tiền nào mà chẳng là tiền.

Huy thở dài, cầm lấy tập tài liệu rồi đi ra ngoài. Khoảng hai giây sau anh ta ngó đầu vào nói:

- Nếu Thục có gọi điện thì cứ nói tôi bận nhé.

"Rõ, thưa sếp!" - Mỹ nhìn theo anh, lắc đầu cười.

Nhưng Huy không ngờ được rằng người khách lần này lại là Minh, vừa nhìn bóng dáng Minh thấp thoáng đằng xa, Huy đã phải nép vào tường trốn tránh. Anh lẩm bẩm những câu chửi thề trong miệng, cảm giác như ông trời đúng là lại vận xui vào người anh lần nữa. Thế quái nào lần trước lại giờ trò anh hùng ra để giờ này đụng độ với chính kẻ mà anh đã trừng trị?

Sau khi giúp đỡ Ngà thoát khỏi những lời đay nghiến của Minh trong bệnh viện thì Huy lại trám chán anh ta, nhưng tại sao Minh lại đến tìm Huy? Để tư vấn kiện cáo hay là việc gì? Và Huy sẽ xử lý như thế nào?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi