NGƯỜI TÌNH CỦA LÝ TỔNG


Thư Vãn không nghĩ tới bản thân sẽ bị một người đàn ông xa lạ c**ng hi3p.

Mà người này, ngay cả anh ta trông như thế nào cô cũng không biết!
Cô vô cùng tuyệt vọng!
Lần này thật sự không sạch sẽ rồi.

Quý Tư Hàn hẳn là sẽ rất chán ghét cô!
Quý Tư Hàn, Quý Tư Hàn, Quý Tư Hàn!
Ở trong lòng cô một lần lại một lần gọi tên của hắn, nước mắt bỗng nhiên theo khóe mắt chảy xuống.

Người đàn ông cảm giác được cô đang khóc, động tác dừng lại.

Anh giữ chặt cằm cô, lạnh giọng chất vấn: "Vì sao lại khóc?!”
Thư Vãn mím chặt môi không nói lời nào, nước mắt ào ào rơi không ngừng, rất nhanh đã làm ướt cà vạt kia.

Sự im lặng của cô khiến người đàn ông rất bất mãn, vì vậy nụ hôn ùn ùn kéo đến, so với Quý Tư Hàn còn điên cuồng hơn!
Thư Vãn lo lắng Lâm Trạch Thần sẽ đột nhiên trở về, trong nháy mắt tinh thần đã sụp đổ, nhưng lại không có cách nào.


Đến giờ khắc này, cô mới biết thì ra lúc trước Lâm Trạch Thần cố ý buông tha cô.

Nếu như anh ta thật sự dùng sức, thì cô sớm đã có kết cục như thế này rồi!
“Cô chỉ có thể là của tôi!”
Người đàn ông cắn đôi môi đỏ mọng của cô, sau khi gầm nhẹ một tiếng, lại hung hăng cắn cô một lần nữa.

Thân thể của cô đã sớm xụi lơ, hơn nữa vừa nãy có uống một ngụm rượu có chứa thuốc ngủ rượu, bây giờ cơ thể có chút hỗn loạn.

Người đàn ông thấy cô như vậy không những không buông tha cô, mà ôm cô vào trong bồn tắm.

Sau khi dùng nước ấm tắm rửa sạch sẽ thân thể cô, lại ôm cô trở lại trên giường.

Chạm vào giường mềm mại, Thư Vãn càng muốn mê man chìm vào giấc ngủ.

Nhưng nghĩ đến Lâm Trạch Thần sẽ trở lại, cô liền liều mạng cắn đầu lưỡi của mình, để cho bản thân tỉnh táo lại.

Trong miệng nếm được mùi tanh của máu, cô mới khôi phục lại một tia thần trí.

“Hiện tại, có thể buông tôi ra không?”
Giọng nói của cô rất lạnh, gần như lạnh đến tận xương tủy.

Đừng để cô biết đó là ai, nếu không cô sẽ giết anh ta!
Người đàn ông dường như đang mặc quần áo của mình, không trả lời cô.

Thư Vãn tức giận đến cả người phát run!
“Như thế nào, chẳng lẽ còn muốn giết tôi sao?”
Vừa dứt lời, người đàn ông lại áp tới.

Sau khi anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, ghé vào bên tai cô, khàn khàn nói: "Cô lấy hợp đồng giả lừa gạt Lâm Trạch Thần, không sợ anh ta phát hiện sao?"

“Liên quan gì đến anh!”
Giọng Thư Vãn, gần như rống lên.

Dù sao đã bị làm nhục, cô cũng không còn gì để mất, cũng không cần thiết phải sợ hãi nữa.

Người đàn ông không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn cô một lát, bắt đầu cởi trói cho cô.

Hai tay vừa được giải thoát, cô liền lập tức tháo cà vạt trên mắt xuống.

Đèn vẫn không bật, người đàn ông cũng đã đeo mặt nạ.

Vị trí anh ta đứng, cách cô hơi xa, cho nên cô không thấy rõ đối phương.

Thư Vãn nhìn xung quanh, phát hiện mình đang nằm ở nay đầu giường.

Cô vội vàng ngồi dậy, dùng thân thể che gối, lặng lẽ đưa tay sờ xuống gối.

Vừa chạm vào con dao kia, Thư Vãn lập tức cầm dao lên, vọt về phía người đàn ông.

Chỉ trong vài giây, Thư Vãn đã vọt tới trước mặt người đàn ông.

Cô nhanh chóng giơ dao trong tay lên, đâm thẳng vào ngực anh ta.


Đáng tiếc người đàn ông phản ứng quá nhanh, anh ta lui về phía sau một bước, tránh được vị trí hiểm yếu.

Con dao kia chỉ có thể cắt ngang cánh tay hắn đỡ ở trước ngực, căn bản không đâm được vào vị trí trái tim của anh ta.

Thư Vãn tức giận nhào tới, đâm loạn khắp nơi, bất kể là cánh tay, hay là đùi, chỗ nào có thể đâm tới, cô đều đâm vào.

Tựa như một người điên, hoàn toàn mất đi tất cả lý trí!
Người đàn ông nhìn thấy bộ dáng liều mạng của cô, cũng không tránh né nữa.

Một tay chế trụ cổ tay của cô, đoạt lấy con dao trong tay cô.

“Đủ rồi!”
Người đàn ông khàn khàn lên tiếng, khiến Thư Vãn khôi phục một tia thần trí, nhưng cô vẫn rất ủy khuất!
Cô nghĩ hết mọi biện pháp là không muốn bị Lâm Trạch Thần chạm vào, kết quả lại bị một người xa lạ thực hiện được!
Đổi lại là người khác cũng sẽ sụp đổ!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi