NGƯỜI TÌNH CỦA LÝ TỔNG


Cô ở nhà ngây ngốc ngủ hết đêm cuối cùng, nửa tháng nghỉ phép hoàn toàn kết thúc.

Cô còn nhớ rõ phải đi Anh Hoa quốc tế giao lại công việc cho người khác.

Cô dùng bữa sáng, uống thuốc xong, tinh thần khá hơn một chút, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.

Cô cố ý trang điểm đậm che đi khuôn mặt nhợt nhạt lại, xách túi đi tới Anh Hoa Quốc Tế.

Vừa vào văn phòng, Chu Chu và Triệu Du liền vây quanh: "Vãn Vãn, cậu từ chức à?”
Thư Vãn gật đầu: "Đúng vậy, tớ từ chức rồi.


Chu Chu kéo tay cô, vẻ mặt không nỡ: "Vãn Vãn, đang yên đang lành sao cậu lại đột nhiên từ chức?"
Triệu Du cũng tỏ vẻ khó hiểu: "Đúng vậy, tiền lương ở Anh Hoa cao hơn các tập đoàn khác nhiều, một năm mấy chục vạn, cậu cứ từ chức như vậy không đáng tiếc sao?”
Thư Vãn cười cười, "Tiền lương của Anh Hoa rất cao, nhưng tớ còn có tính toán khác.



Triệu Du nhìn cô từ trên xuống dưới nghi ngờ hỏi: "Không phải là cô bị Quý thị đào đi rồi chứ?”
Chu Chu mở to đôi mắt to tròn xoe, kinh ngạc nói: "Vãn Vãn, Quý thị trả tiền lương cao gấp mấy lần so với Anh Hoa, có phải cậu sắp thành phú bà rồi đúng không?"
Thư Vãn bị bộ dạng đáng yêu của Chu Chu chọc cười: "Không có, tôi nói tính toán, là cuộc sống riêng tư không liên quan đến công việc.


Triệu Du thấy cô không bị Quý thị móc đi, ánh mắt ghen tị không còn nữa, lúc này mới chuyển qua nhiều chuyện hỏi: "Vậy cậu không định làm việc à?”
Thư Vãn lắc đầu, hờ hững trả lời: "Không làm việc nữa.


Triệu Du thấy thế nào cũng không hỏi được ý định kế tiếp của cô, nhịn không được cười một tiếng: "Xem ra là thật sự leo lên hào môn rồi.


“Cũng không biết là được ông già nào bao nuôi, thậm chí ngay cả công việc cũng không cần.


Thư Vãn nhìn Triệu Du, lạnh lùng nói: "Tôi có trèo lên hào môn hay không, đều không liên quan đến cô.


Ấn tượng của Hứa Hàm đối với cô không tốt, chính là bởi vì Triệu Du luôn ở sau lưng nói xấu sau lưng cô, nói cô bị một ông già nào đó bao nuôi.

Cô ở đây làm việc nhiều năm như vậy, cũng không biết bị Triệu Du truyền ra cô có bao nhiêu vị kim chủ.

Trước kia vì muốn kiếm tiền ở công ty này, Thư Vãn luôn nhẫn nhịn không nói một lời.

Bây giờ phải đi rồi, Triệu Du còn đạp cô một cước, cô đương nhiên sẽ không tốt tính như trước.


Triệu Du cứng họng, không ngờ Thư Vãn nhu thuận nhu nhược lại dám cắn trả mình.

Cô ta tức giận đến muốn trở mặt với Thư Vãn, lại bị Chu Chu ngăn lại.

“Chị Du, Vãn Vãn phải đi rồi, để chị ấy giao công việc cho chị trước đi.


“Cô ta thích tìm ai giao thì tìm người đó giao, tôi không có nghĩa vụ tiếp nhận công việc của cô ta!”
Triệu Du hung hăng liếc Thư Vãn một cái, lắc hông, ngồi xuống bàn làm việc của mình.

Động tác di chuyển cái ghế vang lên, tựa hồ hành động khiếm nhã như vậy còn chưa đủ để cô ta trút giận, cô ta cầm lấy văn kiện dùng sức đập vào trên bàn.

Âm thanh “Bang bang” truyền đến, dọa Chu Chu nhảy dựng lên, cô che miệng nhỏ giọng nói với Thư Vãn: "Chị Hứa Hàm bảo cậu giao lại công việc cho cô ta, cũng nói với cô ta rồi, chính cô ta cũng đồng ý, lúc này lại nói không nhận, thật là! "
Thư Vãn không thèm để ý nói: "Tớ đi tìm Hứa Hàm đổi người là được rồi.


Cô cầm lấy thẻ thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, đi về phía thang máy.



Hứa Hàm là người phụ trách văn phòng tổng giám đốc, cũng là trợ lý đặc biệt của chủ tịch, bình thường đều làm việc ở tầng cao nhất, thỉnh thoảng có việc mới xuống một chuyến.

Tầng cao nhất của chủ tịch, chỉ có thang máy chuyên dụng này mới có thể đi vào, muốn đi thang máy chuyên dụng thì phải quẹt thẻ, bằng không không vào được.

Người của văn phòng tổng giám đốc các cô đều có thẻ, bởi vì chủ tịch hay Hứa Hàm có thể có việc gấp tìm các cô đến xử lý.

Thư Vãn cầm thẻ thang máy quẹt một cái, thang máy rất nhanh liền đi lên, theo Đinh một tiếng, cửa mở ra.

Trong thang máy rộng rãi, có hai người đang sóng vai đứng đấy nhìn cô.

Khi Thư Vãn nhìn thấy bọn họ, cả người cứng đờ tại chỗ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi