NGƯỜI VỢ THAY THẾ

Sự ồn ào và náo nhiệt của hôn lễ rốt cuộc cũng xong, Đới Tư Dĩnh cảm thấy mệt mỏi quá, không phải là thân thể mệt mỏi mà là trong lòng mệt mỏi, suốt cả buổi tối đều cố gắng nở nụ cười cùng Long Ngạo Phỉ đi xã giao, cuối cùng bây giờ có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Sau khi quan khách gần như đã ra về hết, Long Ngạo Phỉ kéo Đới Tư Dĩnh đi đến trước mặt của một đôi vợ chồng trung niên, cô biết bọn họ là cha mẹ của anh vì tham gia hôn lễ nên đã đến đây.

“Ngạo Phỉ, Tư Giai, chúc hai con trăm năm hạnh phúc. Ngạo Phỉ con nhất định phải chăm sóc tốt con dâu xinh đẹp của ta nha, không được ăn hiếp con bé.” Long mẹ là một vị phu nhân rất biết giữ gìn nhan sắc, nói đùa cùng đứa con trai của mình.

“Tư Giai, nếu nó khi dễ con thì nói cho mẹ biết, mẹ sẽ thay con dạy dỗ nó.” Long mẹ lại cười nói với Đới Tư Dĩnh.

Nhìn thấy vẻ mặt hiền từ, nhân ái của Long mẹ, Đới Tư Dĩnh nghĩ đến bà giống như mẹ của mình, tiến lên ôm lấy Long mẹ, giọng nói nghẹn ngào:

“Cám ơn, mẹ!” Tiếng mẹ kêu rất khẽ nhưng cũng đủ để Long mẹ nghe được.

“Được rồi, bà xã. Chúng ta đừng làm phiền vợ chồng bọn trẻ nữa.” Nhân vật rất được giới kinh doanh kính nể, Long Tuyên Thiên đứng ở một bên cười nói.

“Quấy rầy hai con rồi, sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội trò chuyện.” Long mẹ nói, buông Đới Tư Dĩnh ra.

“Ngạo Phỉ, chờ hai con đi hưởng tuần trăng mật ở Hy Lạp về, ba sẽ giao chức tổng tài lại cho con, ba đã cố gắng suốt những năm qua, bây giờ đã già rồi, đến lúc phải nghỉ ngơi an hưởng tuổi già.” Long ba nhìn đứa con trai nói, biểu hiện tình thương của người cha đối với con là không thể nghi ngờ.

“Được, con biết rồi. Hai người ra sân bay trước đi, chúng con sẽ đi sau.” Long Ngạo Phỉ vừa mới nói xong thì chiếc xe Cadillac xa hoa như tổng thổng đã đỗ ngay bên người.

Long Tuyên Thiên cùng vợ ngồi trên xe, vẫy tay tạm biệt Long Ngạo Phỉ và Đới Tư Dĩnh, chiếc xe dần dần lăn bánh cho đến khi không còn bóng dáng.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Long Ngạo Phỉ kéo Đới Tư Dĩnh.

“Đi vào trong đó?”

“Về nhà, nếu không cô tưởng đi vào trong đó sao? Cô không phải cho rằng tôi thật sự sẽ cùng với cô đi hưởng tuần trăng mật ở Hy Lạp chứ? Cô có tư cách này sao?” Khóe miệng Long Ngạo Phỉ nhếch lên, cười lạnh.

Cô có tư cách này sao? Câu nói này giống như ngàn nhát dao đâm vào trái tim Đới Tư Dĩnh, đau đớn làm cho sắc mặt cô có chút trắng bệch nhưng cô chỉ im lặng chấp nhận vì đây là sự lựa chọn của chính cô, không thể trách người khác được, không phải ngay từ đầu cô đã chuẩn bị tâm lý rồi sao?

Đi theo Long Ngạo Phỉ về phòng tân hôn của anh cùng chị hai, phòng khách trong biệt thự này là nơi anh cùng chị hai đã có những ngày tháng hạnh phúc vui vẻ, ân ái bên nhau.

“Xin chào Thiếu gia, Thiếu phu nhân.” Tất cả người hầu ở trong nhà cùng nhau đứng ở cửa chào đón.

Đới Tư Dĩnh còn chưa kịp gật đầu đã bị Long Ngạo Phỉ kéo vào phòng ngủ, trên đầu giường là tấm ảnh cưới của anh và chị hai, trông hai người bọn họ thật là hạnh phúc, không hiểu tại sao khi thấy họ hạnh phúc như vậy lại càng làm cho nàng đau lòng đến khó thở, Chị hai, tại sao vậy? Tại sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với chị?

“Còn thơ thẩn làm gì? Tắm rửa đi.” Long Ngạo Phỉ nhìn thấy Đới Tư Dĩnh đang nhìn chằm chằm vào khung ảnh cưới, thì lạnh lùng ra lệnh, vừa cảm thấy khá hơn một chút thì nhìn thấy khuôn mặt kia càng gợi lên nỗi hận bị phản bội và sỉ nhục trong lòng hắn,

“Cái gì?” Đới Tư Dĩnh ngây ngốc hỏi lại.

“Sao vậy, không nghe rõ à? Hôm nay là ngày chúng ta kết hôn, cô chưa từng nghe qua câu một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng sao?” Khóe miệng Long Ngạo Phỉ nhếch lên một nụ cười mê người, trong hai tròng mắt tràn ngập quyến rũ.

“Em, em chưa nói cùng anh………” Đới Tư Dĩnh nói năng có chút lắp bắp, đột nhiên nghĩ đến kết hôn không phải là đại biểu cho sự gắn kết về cả tâm hồn và thể xác của nam nữ sao? Nhưng mà bản thân còn chưa chuẩn bị tốt, chẳng lẽ thật sự phát sinh quan hệ nam nữ cùng với anh sao, thật sự làm thế thân của chị hai sao? (tác giả: thời điểm Đới Tư Dĩnh chấp nhận thay chị mình gả cho cô cũng đã là kẻ thế thân đáng thương rồi)

“Cô đã muốn cùng tôi kết hôn, vậy không phải cô nên làm đúng nghĩa vụ mà một người vợ nên làm sao? Giúp chồng mình giải quyết nhu cầu khi cần.” Lời nói của Long Ngạo Phỉ tàn nhẫn, không chút lưu tình, anh chính là muốn nhìn thấy bộ dáng sợ hãi, bất lực của cô, thì trong lòng anh sẽ thoải mái hơn.

“Em, em…..” Đới Tư Dĩnh không biết phải làm thế nào để cự tuyệt hắn, trong lòng cảm thấy bối rối và sợ hãi.

“Nhanh đi, sự nhẫn nại của tôi rất có giới hạn, nếu không thì để tôi giúp em.” Long Ngạo Phỉ cười lạnh.

Lời nói quá mức trực tiếp này dọa Đới Tư Dĩnh nhảy dựng, chạy nhanh vào phòng vệ sinh, tránh được lúc nào hay lúc đó.

Long Ngạo Phỉ cười lạnh khi nhìn thấy người con gái chạy nhanh trốn vào phòng vệ sinh, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, đừng trách tôi, tôi biết em vô tội, nhưng tôi phải làm sao đây? Mỗi ngày đều nhìn thấy khuôn mặt giống nhau như đúc của hai người sẽ làm cho tôi nhớ tới sự phản bội của cô ta, sự vô tình và nhục nhã mà cô ta đã mang đến cho tôi, huống chi đây là do em tự nguyện, chỉ có nhìn thấy em thống khổ mới có thể làm giảm bớt nỗi hận trong lòng tôi đối với cô ta, mới có thể làm cho chính mình thoải mái hơn một chút.

===

Oán hận và dục vọng

Trong phòng tắm.

Tiếng nước ào ào chảy từ trên đầu của Đới Tư Dĩnh xuống, cô nhắm mắt lại, suy tư về sự trốn tránh suốt hai năm của chính mình, vì muốn tránh người đó cô đã lịch sự từ chối sự an bài vào công ty làm việc của chị hai mà chuyển đến một công ty nhỏ, trong lòng cô hiểu được, cô không muốn bản thân càng lún càng sâu nhưng không ngờ là tâm lại càng lúc càng đau.

Phụ nữ đều rất mẫn cảm, huống chi bọn họ là chi em song sinh, tâm linh tương thông, chị hai nhất định hiểu rõ tâm tư của cô cho nên mới để cho cô tự mình chuyển đến công ty nhỏ kia, Đới Tư Dĩnh chưa từng nói qua cho ai biết mình còn có một người chị gái song sinh, cô cũng không biết bản thân đang sợ cái gì?

Ở ngoài phòng ngủ, Long Ngạo Phỉ bực bội nhìn vào cửa phòng tắn, tại sao lại lâu như vậy? Cố ý trốn tránh tôi sao?

“Tắm xong chưa? Ra đây mau, nếu không tôi đi vào.” Long Ngạo Phỉ đột nhiên lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Đới Tư Dĩnh, cô hoảng hốt nói vọng ra:

“Xong rồi, lập tức ra ngay.”

Cô tắt đi vòi nước mới phát hiện mình không có lấy áo ngủ, chỉ có một cái khăn tắm rất lớn, vẫn là mặc lại quần áo lúc nãy vừa mới cởi ra, Đới Tư Dĩnh chậm rãi mở cửa phòng tắm bước ra.

Long Ngạo Phỉ nhìn thấy mái tóc cô ướt sủng, trên người lại mặc quần áo cũ, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, híp mắt nói:

“Cô tốt nhất hãy chờ tôi đi ra khi tắm xong, sau đó tự mình cởi quần áo nằm ở đó chờ tôi.”

Nói xong, coi như Đới Tư Dĩnh không tồn tại, ở trước mặt cô cởi hết quần áo, chỉ còn chừa lại cái quần lót bé xíu liền đi vào phòng tắm, cô vẫn cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn anh, nghe được anh bước vào phòng tắm mới nhẹ nhàng thở ra.

Reng…Reng…Reng… Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đới Tư Dĩnh liền vội vàng cầm lấy điện thoại, nàng còn chưa kịp mở miệng alo thì đã nghe một giọng đàn ông dễ nghe thể hiện vẻ quan tâm từ đầu dây bên kia truyền đến.

“Tư Dĩnh, em đang ở đâu, tại sao cả ngày hôm nay không gặp em, nghe nói em xin phép nghĩ, có chuyện gì xảy ra sao?”

“Cảnh Hiên, là anh à. Ừ, hôm nay em có một chút việc riêng thôi, không có chuyện gì quan trọng cả.” Đới Tư Dĩnh nghe ra giọng nói của Hàn Cảnh Hiên thì vô cùng thoải mái nói.

“Àh, vậy thì anh yên tâm. Ngày mai đến sớm một chút, anh mang điểm tâm cho em ăn.” Giọng nói bên đầu dây điện thoại kia có vẻ nhẹ nhõm.

“Ừ, ngày mai gặp lại, tạm biệt.” Đới Tư Dĩnh biết bản thân có nói không cần cũng không được, một năm trước Hàn Cảnh Hiên đi du học trở về thì tiếp quản công ty nhỏ nhà của ba, sau lần đầu tiên nhìn thấy cô thì đã bắt đầu theo đuổi, bất luận cô cự tuyệt như thế nào cũng đều không lùi bước, mỗi ngày đều mang điểm tâm cho cô, thường xuyên tặng hoa tươi, luôn luôn cẩn thận quan tâm cô, đồng nghiệp trong nhóm cũng không hiểu được cô đang nghĩ cái gì mà lại từ chối anh, nhưng chỉ mình cô hiểu rõ, trái tim cô đã đánh mất, đã trao cho người khác rồi, nên không thể tìm trở về được nữa.

Nguy to rồi, sau một hồi suy nghĩ vu vơ, Đới Tư Dĩnh đột nhiên hồi phục lại tinh thần. Không được, cô phải đi. Hôm nay đã giúp anh rồi, cô đúng là rất thương anh nhưng anh lại không thương cô, sau này làm sao mà sống chung.

Nàng rón ra rón rén nhẹ nhàng đi xuống lầu, tốt quá, người hầu không có ở đây, nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài. Trời ạ! Biệt thự này sao lại lớn như vậy, lúc nãy ngồi trong xe trở về nên không nhìn rõ đường, bây giờ làm sao tìm thấy đường đi ra ngoài.

Cô thấy một bể bơi lộ thiên thật lớn, nên đi về hướng nào đây? Bên phải, quyết định hướng bên phải mà đi.

Long Ngạo Phỉ tắm xong đi ra thì thấy Đới Tư Dĩnh đã biến mất, không khỏi phẫn nộ mắng một tiếng:

“Chết tiệt! Cô đừng nghĩ đến trốn, dù có trốn cũng trốn không thoát.”

Chạy nhanh mở camera theo dõi thì thấy sắc mặt lo lắng, mệt mỏi của Đới Tư Dĩnh, cho dù chết cũng nhất định muốn tìm được cửa ra, cô lúc này giống như ruồi bọ không đầu đang chạy loạn, Long Ngạo Phỉ cười lạnh, cô muốn chạy trốn sao? Biệt thự này rộng đến 30 ha, nếu cô đi bộ ra đến cửa cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ, hơn nữa là do chính tôi thuê kiến trúc sư chuyên nghiệp thiết kế, nếu không có ai chỉ dẫn thì hoàn toàn không thể đi ra ngoài.

“Phải đi ra ngoài sao? Có muốn tôi giúp em hay không?”

“Ừ, tốt quá, cám ơn anh.” Đang sốt ruột tìm đường ra ngoài, Đới Tư Dĩnh nghe thấy có tiếng người nói như vậy thì rất vui mừng, nhưng lúc cô thấy rõ người đó là ai thì sắc mặt lập tức cứng lại, Long Ngạo Phi đang quấn một cái khăn tắm, vẻ mặt đùa cợt nhìn cô.

“Đi, em muốn đi sao? Muốn bỏ trốn giống như chị gái của mình sao? Đáng tiếc, em trốn không thoát.” Long Ngạo Phỉ dùng sức kéo Đới Tư Dĩnh về phòng, ném nàng ngã sấp xuống giường.

“Anh muốn làm gì?” Đới Tư Dĩnh sợ hại lui về phía sau giường.

“Làm gì? Em không biết sao? Giả bộ thuần khiết cái gì chứ?” Vẻ mặt Long Ngạo Phỉ lãnh khốc, không có lấy một chút ấm áp, nói xong liền vươn tay vạch tìm trong quần áo của Đới Tư Dĩnh.

Đới Tư Dĩnh kêu to, lấy tay bảo vệ ngực mình.

Long Ngạo Phỉ khinh miệt nhìn nàng một cái, kéo cái khăn tắm trên người mình ra, Đới Tư Dĩnh trừng lớn ánh mắt nhìn hắn. Trời ạ! Hắn cư nhiên không có mặc gì cả.

“Xọet.” Một tiếng vang lên quần áo của nàng đã bị Long Ngạo Phỉ xé bỏ, cúi đầu xuống đôi môi cánh hoa của nàng, nhưng nàng hoàn toàn không thể ngăn cản được sự xâm phậm của Long Ngạo Phỉ, rất nhanh Đới Tư Dĩnh đã hoàn toàn trần trụi ở trước mặt của hắn, giờ phút này toàn thân ửng hồng như con tôm luộc.

Long Ngạo Phỉ nhìn thấy người con gái trước mắt, một một điểm trên gương mặt đều giống hệt cô ta, làm anh nhớ tới sự phản bội, sự vô tình của cô ta, không hề thương tiến vào thân thể nàng.

“Đau quá.” Một tiếng thét chói tai từ trong miệng Đới Tư Dĩnh vang lên, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống, bàn tay gắt gao bấu chặt phía sau lưng của Long Ngạo Phỉ. Đau quá! Thật sự đau quá! Tại sao lại đối xử với em như vậy?

Long Ngạo Phỉ cũng ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới nàng vẫn còn là xử nữ, có phải chính mình đã rất thô bạo hay không? Cảm giác có lỗi chợt lóe qua trong lòng , nhìn thấy nét mặt thống khổ và tràn đầy nước mắt kia làm cho anh nhớ lại khuôn mặt quen thuộc mà anh oán hận, trong lòng đột nhiên vô cùng thoải mái, không hề nghĩ đến cảm thụ của Đới Tư Dĩnh mà chỉ nghĩ đến nỗi nhục nhã cùng hận ý trong lòng mình, không ngừng kịch liệt vận động trong thân thể cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi