NGƯỜI VỢ THAY THẾ

Tại bệnh viện, Hàn Cảnh Hiên cùng Hạ Thần ngồi ở phòng khám, vẻ mặt Hạ Thần vui sướng, khóe miệng luôn mỉm cười.

“Đứa trẻ tốt lắm, chỉ cần vận động bình thường, thích hợp thì tốt rồi.” Bác sĩ nhìn kết quả kiểm tra nói.

“Cám ơn bác sĩ.” Hàn Cảnh Hiên thay Hạ Thần khách sáo nói cảm ơn.

“Anh là cha đứa bé? Trước kia chưa thấy tới bao giờ, về sau cố gắng cùng đến, quan tâm đứa bé trong bụng, còn có thể gia tăng cảm giác, có cảm giác làm cha cùng chờ mong.” Bác sĩ nhìn anh đề nghị .

“Được, lần sau tôi sẽ đến, trước kia công việc bận quá .” Hàn Cảnh Hiên xấu hổ giải thích.

Hàn Cảnh Hiên đỡ Hạ Thần ra khỏi bệnh viện, cô ngẩng mặt lên trong mắt mang theo chờ mong hỏi: “Anh Cảnh Hiên, sau này anh còn có thể cùng em tới sao?”

“Ừ, sau này gọi điện thoại cho anh, anh sẽ cố gắng sắp xếp thời gian đi cùng.” Nhớ tới lời bác sĩ, Hàn Cảnh Hiên cứng nhắc gật gật đầu nói.

“Cám ơn anh, anh Cảnh Hiên, chúng ta đi thôi.” Hạ Thần vốn muốn hỏi Tư Dĩnh liệu có để ý? Nhưng để sau đi, cô không nên phá hỏng không khí này.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, chắc em đói bụng rồi.” Hàn Cảnh Hiên thay cô quyết định, nghe nói phụ nữ có thai rất dễ đói .

“Vâng.”

Long Ngạo Phỉ đứng ở cửa, phân vân đã lâu, anh có nên đi vào không? Biết đối mặt với hai chị em họ thế nào đây ?

“Thiếu gia đã đến rồi, sao còn chưa đi vào?” Đúng lúc ThímTrương mua đồ ăn từ bên ngoài trở về.

“Đang muốn đi vào.” Long Ngạo Phỉ xấu hổ đáp.

“Tôi đi mở cửa.” Thím Trương lấy chìa khóa, mở cửa phòng.

Trong phòng, Đới Tư Giai cùng Đới Tư Dĩnh đang say sưa xem phim, thỉnh thoảng lại cười khúc khích.

“Phu nhân, tiểu thư, thiếu gia đến đây.” Thím Trương hướng về phía các cô thông báo.

Hai người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Long Ngạo Phỉ đi vào.

“Hai người đang xem gì vậy?” Ánh mắt anh nhìn về phía hai chị em.

“Phỉ, anh đã đến rồi, đang xem phim hài của Châu Tinh Trì, rất vui.” Đới Tư Giai cười cười.

Mà Đới Tư Dĩnh chỉ lễ phép khẽ gật đầu.

Không khí vô cùng xấu hổ, ba người cũng không biết nên nói cái gì?

“Chị hơi đau đầu, Tư Dĩnh em tiếp Phỉ một chút, chị về phòng nằm.” Đới Tư Giai đột nhiên lấy tay ôm đầu.

“Chị không sao chứ, có nặng lắm không?” Đới Tư Dĩnh có chút bối rối đỡ lấy cô.

“Tư Giai, em có sao không, muốn đi bệnh viện không?” Long Ngạo Phỉ ở bên giữ lấy cô, đồng thời lên tiếng.

“Em không sao, chỉ cần ngủ một chút thì tốt rồi, Phỉ, anh ở lại ăn cơm tối đi.” Đới Tư Giai rời khỏi bọn họ, nói xong, trở về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, tựa lưng trên cửa, trong mắt có chút khổ sở, cũng có chút vui mừng. Cô cố ý tạo cơ hội cho hai người họ ở cùng nhau.

Ngoài cửa, Long Ngạo Phỉ cùng Đới Tư Dĩnh cũng đột nhiên hiểu được tâm tư của cô, hai người có chút ngượng ngùng.

“Tư Dĩnh……….” Long Ngạo Phỉ nhìn cô, đột nhiên không biết nên mở miệng thế nào, nên nói cái gì?

“Em cùng Cảnh Hiên ly hôn rồi, bây giờ thực sự tốt lắm.” Đới Tư Dĩnh thản nhiên nói, cô biết anh muốn hỏi cái gì?

“Vậy sau này em có tính toán gì không.”

“Chưa tính gì cả, đi tới đâu tính tới đó.” Trong mắt Đới Tư Dĩnh một mảnh mờ mịt, giống như con đường sau này của cô.

“Nếu cần anh giúp gì, lúc nào em cũng có thể mở lời.”

“Nhất định rồi, cám ơn.”

Không khí lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.

“Tư Dĩnh, em nói với Tư Giai một tiếng, anh đi về trước , hôm sau lại đến thăm cô ấy.” Long Ngạo Phỉ thật sự cũng không muốn lại xấu hổ, nên muốn rời đi.

“Anh không ở lại dùng bữa sao?” Đới Tư Dĩnh nhìn anh, cô không muốn lạnh nhạt với anh như vậy. Nhưng cô còn có sự lựa chọn khác sao, có thể thế nào đây? Cô chỉ có thể cố gắng che dấu tình cảm của mình mà thôi.

“Không được rồi, buổi tối anh có hẹn với bạn.” Long Ngạo Phỉ nói xong, xoay người rời đi. Không nhìn thấy phía sau, Đới Tư Dĩnh ngơ ngẩn, ánh mắt phức tạp không rời khỏi anh.

Qua một hồi lâu, Đới Tư Giai từ bên trong đi ra, nhìn xung quanh: “Phỉ đâu?”

“Anh ấy đã về rồi, nói buổi tối có hẹn với bạn.”

“Thế à.” Đới Tư Giai bất đắc dĩ thở dài, bọn họ ba người bây giờ phải giải quyết như thế nào đây?

Dưới ngọn đèn lóe ra tại quán bar, Hàn Cảnh Hiên vừa đi vào, liền thấy Long Ngạo Phỉ đã sớm ngồi trước quầy rượu, nhìn chằm chằm ly rượu trước mắt đến ngẩn người.

“Tìm tôi có việc sao?” Hàn Cảnh Hiên đi qua, trực tiếp ngồi xuống.

“Hàn Cảnh Hiên, anh đã đến rồi, không có việc gì không thể tìm anh sao?” Long Ngạo Phỉ ngẩng đầu nhìn Hàn Cảnh Hiên .

“Quan hệ của chúng ta trước giờ hình như không tốt như vậy.” Hàn Cảnh Hiên tự cầm lấy ly rượu.

“Cũng không tồi, có điều, chúng ta lại cùng yêu một người phụ nữ, lại cùng không thể đến được với cô ấy, chúng ta có tính là đồng bệnh tương liên không?” Long Ngạo Phỉ tự giễu.

“Anh sai rồi, tôi không thể đến được với Tư Dĩnh, nhưng anh thì có thể, chỉ là anh không biết quý trọng.” Hàn Cảnh Hiên bây giờ còn có chút tức giận bất bình.

“Phải, tôi không biết quý trọng, đã bỏ lỡ cơ hội. Vậy còn anh? Vì sao lại buông tay Tư Dĩnh?” Long Ngạo Phỉ nghi hoặc nhìn Hàn Cảnh Hiên, từ đầu đến cuối đều không thể hiểu được.

“Tôi không hề buông tay.” Hàn Cảnh Hiên nâng cốc cạn sạch ly rượu, trong mắt có chút thống khổ.

“Không hề buông tay?” Long Ngạo Phỉ không hiểu gì nhìn Hàn Cảnh Hiên, anh ta và Tư Dĩnh không phải đã ly hôn sao?

“Bởi vì từ trước tới giờ tôi quá vô dụng.” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên chua sót nói một câu, sau đó nhìn người bên cạnh: “Long Ngạo Phỉ, anh biết không? Quả thật tôi rất ghen tị với anh, không, là cực kỳ ghen tị, cho nên vừa gặp, liền theo đó mà cảm thấy chán ghét.”

“Anh ghen tị với tôi ? Tôi có cái gì đáng giá cho anh ghen tị, thật ra tôi rất ghen tị với anh, có thể kết hôn với Tư Dĩnh.” Khóe miệng Long Ngạo Phỉ lộ ra một nụ cười chua sót.



Đồng bệnh tương liên

“Cưới cô ấy, liệu tôi có thể cưới cô ấy lần nữa được không? Trong lòng cô ấy luôn có anh , cho dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể cảm động cô ấy, lại nói, chuyện này có vẻ buồn cười, tôi và Tư Dĩnh trong năm tháng cưới nhau, vậy mà chưa từng làm những chuyện mà một cặp vợ chồng chân chính thường làm…….” Khóe miệng Hàn Cảnh Hiên lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ

“Cái gì? Anh nói anh với Tư Dĩnh còn chưa phải là vợ chồng chân chính sao? Có thật không?” Long Ngạo Phỉ kinh ngạc nhìn Cảnh Hiên, quả thật khó tin, sao lại có thể như vậy được.

“Thật đáng ngạc nhiên phải không? Đôi lúc tôi cũng không thể kiềm chế, nhưng tôi lại không muốn miễn cưỡng Tư Dĩnh, tôi yêu cô ấy, không phải chỉ đơn giản là mối quan hệ sinh lý, cái tôi muốn là lòng cô ấy, tôi muốn cô ấy cam tâm tình nguyện, nhưng cuối cùng tôi lại không thể đánh bại hình ảnh anh trong lòng cô ấy, cho nên Long Ngạo Phỉ, tôi thật sự muốn đánh anh.” Hàn Cảnh Hiên nhìn Long Ngạo Phỉ, trong lòng xúc động

“Hàn Cảnh Hiên, anh thật sự là một người đàn ông chân chính, Long Ngạo Phỉ tôi cả đời này không bội phục ai, nhưng phải bội phục anh rồi, nếu thật sự muốn đánh tôi thì anh cứ đánh đi, tôi sẽ chấp nhận hết.” Thật sự trong lòng Long Ngạo Phỉ thật sự rất bội phục anh.

“Quên đi, giờ chuyện này không còn ý nghĩ gì nữa, tôii và Tư Dĩnh đã ly hôn.” Hàn Cảnh Hiên thở dài, kỳ thật anh ta cũng rất đáng thương, Tư Dĩnh yêu anh ta thì sao? Bọn họ vĩnh viễn cũng không có khả năng.

“Hàn Cảnh Hiên, tại sao anh lại ly hôn với Tư Dĩnh, có phải bởi vì chuyện lần trước……….” Long Ngạo Phỉ ngập ngừng, chuyện yêu đương vụng trộm anh thật sự không nói nên lời.

“Không phải, thật ra tôi cũng biết chuyện lần đó là hai người cố ý để tôi nhìn thấy.” Hàn Cảnh Hiên trừng anh.

“Ha ha, thế thì vì sao?” Long Ngạo Phỉ cười khẽ, chỉ biết rằng lần lừa anh ta đó, thật sự có trăm ngàn chỗ hở, chỉ cần tĩnh tâm suy nghĩ cẩn thận sẽ nhận ra.

“Tại vì tôi không muốn tổn thương Tư Dĩnh, không muốn dùng danh nghĩa tình yêu để làm cô ấy đau lòng, cô ấy không thể sinh con, cha mẹ tôi lại khiến cô ấy chịu áp lực quá lớn, vì tôi, cô ấy chỉ im lặng thừa nhận, nếu tình yêu của tôi khiến cô ấy thống khổ thì tôi tình nguyện buông tha cô ấy, để cô ấy hạnh phúc.” Hàn Cảnh Hiên ưu thương giải thích.

“Hàn Cảnh Hiên, anh và tôi làm bạn đi, tình yêu của anh thật vĩ đại, trong khi tôi thật ích kỷ.” Long Ngạo Phỉ quả thật kính nể anh, một con người thấu hiểu và rộng lượng.

“Giờ anh mới biết sao? Uống nào.” Hàn Cảnh Hiên nhìn anh, thế giới này thật kỳ diệu, từ hai người như nước với lửa, giờ phút này lại trở thành bạn bè.

“Uống….” Long Ngạo Phỉ cũng giơ ly rượu lên.

Trước cửa quán bar, hai người đàn ông uống rượu say, kề vai sát cánh, bước chân liêu xiêu đi ra.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đới Tư Giai nằm trên giường, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cô đã có biện pháp để Tư Dĩnh và Phỉ có thể ở cùng nhau, lại cũng có thể có một đứa con.

Từ hôm nay trở đi, cô sẽ thực hiện kế hoạch này.

Tại cửa hàng mua sắm.

“Vũ Văn, cậu xem thử cái này đẹp không?” Tư Dĩnh cầm một chiếc váy trẻ con vô cùng đáng yêu hỏi, hôm nay cô cùng Vũ Văn đi mua đồ.

“Xin cậu đấy, Tư Dĩnh , mình đã nói rồi, con mình là con trai, sao cậu lại lấy váy cho mình xem.” Trịnh Vũ Văn thật sự không hiểu cô gái này nghĩ gì nữa.

“Xin lỗi mà Vũ Văn, đùng giận nữa, ai bảo mấy bộ đồ bé gái dễ thương như vậy?” Đới Tư Dĩnh ngượng ngùng le lưỡi.

“Thật ra mình cũng thích lắm.” Trịnh Vũ Văn nở nụ cười, cầm cái váy không muốn buông tay.

“Mình đi xem cái khác đi.” Đới Tư Dĩnh nói xong liền đi đến khu bày bán quần áo cho bé trai.

“Bác gái, bác xem cái này được không?” Ở chỗ khác, Hạ Thần đang cầm một bộ đồ màu xanh lam hỏi bà Hàn.

“Đẹp lắm, con mua đi.” Bà Hàn đem bộ quần áo để vào trong xe đẩy.

Đới Tư Dĩnh vừa quay đầu lại thì cũng vừa vặn nhìn thấy Hạ Thần.

“Hạ Thần, cô cũng đến mua quần áo à.” Đới Tư Dĩnh mỉm cười chào hỏi.

“Phải, cô cũng vậy à?” Hạ Thần nghi hoặc nhìn cô

“Tôi đưa bạn đến mua đồ.” Đang nói, Trịnh Vũ Văn cũng vừa bước ra.

“Không phải tôi đã nói sao, sao cô lại đến đây, nhìn thấy bạn bụng mang dạ chửa, cô không có suy nghĩ gì sao?” Bà Hàn bắt đầu nói những lời độc ác.

“Bà là ai, sao lại nói những điều độc ác như vậy, cẩn thận bị cụt lưỡi đấy.” Trịnh Vũ Văn tức giận nói.

“Vũ Văn, đây là mẹ Cảnh Hiên, cậu đừng nói thế.” Đới Tư Dĩnh vội giữ tay bạn lại, tuy rằng cô và Hàn Cảnh Hiên đã ly hôn, nhưng cô vẫn muốn giữ mặt mũi cho anh nên cô cũng không muốn so đo.

“Con bé kia, đừng có lắm lời, cẩn thận đừng để đứa con trong bụng cô bị làm hư bởi người mẹ như cô.” Bà Hàn khinh bỉ liếc Trịnh Vũ Văn một cái nói.

“Tư Dĩnh , mình thấy thật quái lạ, một bà già độc ác như vậy sao lại có một đứa con tốt như Hàn Cảnh Hiên, không chừng anh ấy chỉ là con nuôi của bà ta thôi, chắc chắn là vậy rồi.” Trịnh Vũ Văn như nhìn thấy chuyện lạ nói.

“Vũ Văn.” Đới Tư Dĩnh không nhịn được cười nhẹ, thầm trách Trịnh Vũ Văn .

“Cô……….” Bà Hàn tức giận nói.

“Bác gái, đừng tức giận.” Hạ Thần vội vàng khuyên giải an ủi bà.

“Đới Tư Dĩnh, cô nói xem, khi nào thì cô ly hôn với Cảnh Hiên.” Bà Hàn không nói lại Trịnh Vũ Văn, liền đem mọi sự tức giận đổ lên người cô.

“Ly hôn?” Trịnh Vũ Văn và Đới Tư Dĩnh cùng sửng sốt, không phải Tư Dĩnh và Hàn Cảnh Hiên đã ly hôn sao. Chẳng lẽ Hàn Cảnh Hiên còn chưa nói chuyện này với mọi người.

“Cháu và ……….” Đới Tư Dĩnh vừa định mở miệng giải thích đã bị Trịnh Vũ Văn giữ tay lại.

“Tư Dĩnh và Cảnh Hiên sẽ không ly hôn, bà già đừng vọng tưởng, cô ấy nhất quyết không ly hôn đấy, bà làm được gì không? Cho bà tức chết.” Trịnh Vũ Văn thích chí, cuối cùng thì cô đã xả bớt được tức giận cho Tư Dĩnh.

“Cô………….” Bà Hàn run run, lấy tay chỉ cô.

“Cô nói chuyện có văn hóa chút đi, Đới Tư Dĩnh còn chưa nói gì? Không đến lượt cô nhiều lời.” Sắc mặt Hạ Thần trầm xuống nhìn cô

Trịnh Vũ Văn lúc này mới thầm đánh giá, hóa ra đây chính là Hạ Thần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi