NGƯỜI VỢ THAY THẾ

Bác sĩ Lưu, hiện tại tình hình chị tôi thế nào rồi?” Đới Tư Dĩnh xuống lầu, hỏi bác sĩ riêng chịu trách khám bệnh cho Tư Giai.

“Chuyện này…” Vẻ mặt bác sĩ Lưu có chút khó xử, không biết nên nói thế nào

“Bác sĩ Lưu, có chuyện gì ông cứ nói ra, không cần phải giấu diếm, kết quả xấu thế nào chúng tôi cũng đều muốn biết, chúng tôi muốn biết tình hình hiện tại của cô ấy thế nào?” Long Ngạo Phỉ sắc mặt trầm tĩnh nói.

“Thôi được, chủ tịch, tiểu thư, tình hình hiện tại của phu nhân càng ngày càng xấu, rất may là hai bào thai trong bụng khỏe mạnh, tuy nhiên tình hình này lại không quá lạc quan, bởi từ lúc mang thai, phu nhân không uống thuốc cầm cự, hiện tại đây gan của phu nhân đã tổn thương nặng, tôi e là không thể chịu nổi đến lúc đứa bé chào đời, theo tôi chúng ta nên để đứa bé sinh ra trước, hiện tại cũng được tám tháng, nên sẽ không có vấn đề gì.” Bác sĩ Lưu thật tình đề nghị.

“Bác sĩ Lưu, tôi muốn hỏi là, nếu đứa bé sinh ra rồi, còn chị tôi…” Trong mắt Đới Tư Dĩnh lộ rõ vẻ nghi ngờ, chị của cô có thể sẽ chết hay không?

Long Ngạo Phỉ cũng cùng tâm trạng như Tư Dĩnh, không khỏi nhìn bác sĩ Lưu.

“Chuyện này rất khó nói, có thể, khi đứa bé chào đời, phu nhân cũng sẽ …, bởi hiện tại đây phu nhân còn có nghị lực để sống, nên có thể kéo dài thêm một thời gian, tôi cũng không dám chắc, chuyện này chủ tịch và tiểu thư phải cẩn thận quyết định, cũng cần xem phu nhân sẽ quyết định thế nào? Cùng lắm là đến bệnh viện, lỡ chẳng may có chuyện gì bất trắc, cũng có thể ứng cứu kịp thời.” Bác sĩ Lưu trực tiếp nói thẳng, điều này cũng là lẽ dễ hiểu.

Long Ngạo Phỉ cùng Đới Tư Dĩnh rơi vào trầm tư, không biết giờ đây nên làm như thế nào?

“Tư Dĩnh, em nói xem chúng ta nên như thế nào?” Rất lâu sau Long Ngạo Phỉ mới nhìn cô hỏi.

“Em cũng không biết, chúng ta nên nói cho chị ấy, hỏi xem quyết định của chị ấy như thế nào.” Đới Tư Dĩnh lắc lắc đầu, chuyện này liên quan đến mạng sống của chị cô, cô không dám đưa ra quyết định, cô sợ sẽ phải nhìn thấy chị cô chết, sợ chị cô sẽ rời cô mà đi.

“Được, vậy chúng ta sẽ đi hỏi xem ý kiến của Tư Giai.” Long Ngạo Phỉ gật đầu, sau đó cùng cô xoay người lại đi lên lầu.

Tại phòng ngủ.

Đới Tư Giai đang nằm trên giường, tay chân cô có chút sưng phù, sắc mặt trông vàng đến mức khó coi, tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, trên khóe miệng điểm một nụ cười nhẹ, bản thân cô đã biết sinh mệnh cô sắp kết thúc, nhưng là cô vì hai bào thai trong bụng nên cố gắng kéo dài sinh mệnh, chỉ cần vậy là đủ rồi.

“Chị à, chị cảm thấy thế nào rồi” Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng đi đến hỏi.

“Rất tốt.” Đới Tư Giai trả lời, cô không muốn khiến cho hai người họ lo lắng, thực sự cô cảm thấy có chút không khỏe, có cảm giác như sinh mệnh mình sắp kết thúc.

“Tư Giai, đứa bé có ngoan không, chúng có đạp em không?” Long Ngạo Phỉ ngồi kế bên cô, cầm lấy tay cô, cảm thấy đau lòng hỏi.

“Chúng ngoan lắm, cũng có đạp, em nghĩ chúng rất nghịch ngợm.” Đới Tư Giai có chút hài hước trả lời.

“Tư Giai, hay là… đứa bé rất nghịch, em nghĩ có nên để cho chúng chào đời sớm một chút không?” Ngay sau đó Long Ngạo Phỉ liền hỏi.

“Chào đời sớm một chút ư? Ý anh là bây giờ sao?” Đới Tư Giai tự nhiên hiểu được lời nói của anh.

“Đúng, là bây giờ, em thấy thế nào?” Long Ngạo Phỉ gật đầu, nếu đứa nhỏ sinh ra trước, có thể cô còn có cơ hội để nhìn đến đứa nhỏ.

“Không được.” Một lúc sau Đới Tư Giai liền cự tuyệt, mấy tháng qua cô đọc sách về dưỡng thai, từng nghe qua, đứa bé bảy tháng có thể sống nhưng tám tháng sẽ chết, tuy rằng điều này không có cơ sở y học, nhưng cô không thể mạo hiểm, hiện tại đứa bé đã được tám tháng, bất luận thế nào cô cũng phải cầm cự đến tháng thứ 9, chỉ còn hơn mười ngày nữa thôi.

“Chị, chị không cần phải lo lắng, y học hiện nay rất phát triển, đứa bé sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Đới Tư Dĩnh biết cô đang lo lắng điều gì, nên liền giải thích an ủi cô.

“Chị biết, nhưng chị sợ, ngoài chuyện này ra, chị còn sợ chị sẽ không tỉnh lại, chị muốn được ở thêm cùng đứa bé vài ngày, chỉ cần vài ngày thôi cũng đủ rồi.” Đới Tư Giai lấy tay vuốt ve bụng, cô thật sự rất sợ.

Long Ngạo Phỉ cùng Đới Tư Dĩnh trong mắt đều hiện lên một tia đau xót, hai người còn có thể nói gì đây, mặc kệ như thế nào, chỉ cần cô vui là được rồi.

“Phải rồi, Tư Dĩnh, chị cho em cái này.” Đới Tư Giai đột nhiên lấy bên giường ra hai cặp chuông màu vàng có dây hồng.

“Đây là gì thế?” Đới Tư Dĩnh cầm lấy chúng trên tay, chẳng lẽ là cho đứa bé sao?

“Đây là chị chuẩn bị cho đứa bé, nhưng chị sợ chị sẽ không thể tự tay đeo cho bọn chúng được, dây hồng là do tự tay chị làm, nhớ là đeo vào tay chúng.” Đới Tư Giai giống như đang nhắn gửi lại những lời sau cùng.

“Chị, nhất định chị sẽ tự tay đeo được cho chúng.” Đới Tư Dĩnh cố gắng kìm nước mắt không để cho chúng rơi xuống.

“Ừ.” Đới Tư Giai gật gật đầu, cô muốn an ủi họ, cô không muốn làm cho hai người họ đau lòng.

“Tư Giai à, ngày mai chúng ta sẽ vô bệnh viện, em sẽ dưỡng ở đó, vì đứa nhỏ và cũng là vì em.” Long Ngạo Phỉ đột nhiên nhớ tới lời nói của bác sĩ Lưu liền nói.

“Được, chuyện này hai người cứ quyết định.” Đới Tư Giai gật gật đầu, cô đương nhiên biết họ làm thế cũng đều vì cô.

Trong bệnh viện

Đới Tư Dĩnh ngồi lặng lẽ bên giường nhìn chị cô đang ngủ say, thời gian thật trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã được hơn mười ngày, tuy rằng chị cô không nói gi, nhưng cô biết mạng sống của chị cô tựa như có thể mất đi bất cứ lúc nào, một ngày hai mươi bốn giờ, cô có hai mươi mấy tiếng cũng đều ở trong bệnh viện, sắc mặt cô cũng kém hẳn, cùng bộ dáng mệt mỏi, cô đau lòng lấy tay vuốt vuốt gương mặt chị mình…

Thời gian này Long Ngạo Phỉ cũng giao toàn bộ công việc trong công ty cho Từ Tây Bác giải quyết, mỗi ngày anh luôn ở bên cạnh chăm sóc cô, vì cô mà chu đáo làm tốt mọi chuyện, bởi anh biết, sau này sẽ không có cơ hội nữa, anh không muốn làm cho mình hối hận.

“Ôi…” Đới Tư Giai đang ngủ say trên giường bỗng dưng nhíu mày phát ra âm thanh đau đớn, ngực thở phập phồng, trước tiên là thở rất nhanh, sau sắc mặt cô cũng trở nên trắng bệch.



“Chị, chị sao thế?” Bên cạnh Đới Tư Dĩnh vô cùng hoảng hốt.

“Bác sĩ, bác sĩ…” Long Ngạo Phỉ lập tức chạy vội ra khỏi phòng gọi lớn.

Đới Tư Giai đã nhanh chóng được chuyển ngay vào phòng phẫu thuật, Long Ngạo Phỉ cùng Đới Tư Dĩnh bị ngăn ở ngoài, lo lắng chờ đợi.

“Ai là người nhà của bệnh nhân.” Ngay sau đó một y tá từ trong đi ra hỏi.

“Là tôi.” Long Ngạo Phỉ cùng Đới Tư Dĩnh vội vàng chạy đến.

“Hiện tại tình hình của bệnh nhân rất nguy hiểm, cần mổ lấy đứa bé ra, nếu không, e là cả bà mẹ lẫn đứa bé sẽ gặp nguy hiểm, hãy kí tên vô đây.” Lời nói của y tá cũng rất dễ hiểu.

Long Ngạo Phỉ hoảng hốt, liền kí vào tờ giấy, sau đó giữ chặt cánh tay y tá cầu xin: “Cô y tá, xin hãy giữ tính mạng của cô ấy, ít ra chỉ cần để cho cô ấy được có cơ hội thấy đứa nhỏ.”

“Chúng tôi sẽ cố gắng, hai người hãy kiên nhẫn chờ”. Y tá nói xong liền bước vào, bắt đầu cuộc phẫu thuật.

Long Ngạo Phỉ đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, cứ đi qua đi lại, Đới Tư Dĩnh đứng tựa bên tường, vừa lặng lẽ cầu nguyện nước mắt cũng cứ vậy rơi xưống.

“Oa…” Rất nhanh bên trong truyền ra tiếng khóc của hai đứa bé.

“Sinh rồi.” Long Ngạo Phỉ đứng lại, nhìn vô trong, vui buồn lẫn lộn, Đới Tư Dĩnh càng khẩn trương hơn, chính cô cũng có thể cảm nhận được tim cô đang đập thình thịch.

Ngay sau đó bác sĩ cũng từ bên trong đi ra, tháo khẩu trang xuống nói: “Chúc mừng, là một trai, một gái.”

“Thế mẹ đứa bé thì sao?” Điều Long Ngạo Phỉ cùng Đới Tư Dĩnh quan tâm hiện nay nhất chính là tình trạng của Đới Tư Giai.

“Chúng tôi đã cố gắng hết sức, các vị hãy mau đi gặp cô ấy lần cuối”. Lời nói của vị bác sĩ trầm hẳn, bất đắc dĩ trả lời.

Ngay lúc đó, Đới Tư Giai cũng đã được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

“Chị, chị thế nào rồi, mở mắt ra nhìn em đi.” Đới Tư Dĩnh lập tức nắm chặt lấy tay cô nói.

“Tư Giai, mau tỉnh lại đi, hãy nhìn con kìa, chúng rất đáng yêu, em không muốn nhìn chúng sao?” Long Ngạo Phỉ giữ chặt tay kia của cô, khẽ gọi.

Sắc mặt của Đới Tư Giai trắng bệch, khi nghe nhắc đến đứa bé thì lông mi cô khẽ cử động, một lúc sau, cô chậm rãi mở to mắt. “Đứa bé, tôi muốn nhìn thấy chúng.”

“Chị, chị tỉnh rồi.” Đới Tư Dĩnh vui quá nói lớn, vội vàng ôm đứa bé trong tay cô y tá đến gần cô.

“Tư Giai, em xem, bé gái rất giống em.” Long Ngạo Phỉ ôm một đứa bé khác, đi đến cạnh cô.

Đới Tư Giai nhìn sang trái sang phải, nhìn đôi má đỏ ửng của hai đứa trẻ, nước mắt chảy dài xuống. Cô hạnh phúc quá, đây là con của cô, cô đã dùng sinh mệnh của cô để đổi lấy chúng.

“Chị, chị cầm lấy, chị muốn tự tay đeo cho chúng mà.” Đới Tư Dĩnh bỗng dưng nhớ đến, liền đưa ra hai cặp chuông vàng.

Đới Tư Giai cố gắng giơ tay lên, cầm lấy một cái, đeo vô tay trái cho đứa bé. Nhưng tay cô không khỏi run lên.

“Chị, em giúp chị.” Đới Tư Dĩnh cầm lấy tay của chị cô, nhẹ nhàng giúp chị đeo cặp chuông vàng vô tay đứa nhỏ, sau đó lại giúp chị đeo cho đứa nhỏ còn lại.

Trong ánh mắt Đới Tư Giai đã có chút vô hồn, vài lần muốn nhắm mắt lại, nhưng lại cố sức mở ra, cuối cùng, cố sức hơi hơi ngồi dậy, hôn nhẹ nhàng lên mặt hai đứa nhỏ, sau đó chậm rãi nằm xuống, ánh mắt không rời khỏi chúng khiến cho các bác sĩ cùng y tá không khỏi xúc động, mắt cũng ướt đẫm lệ.

“Chị.” Đới Tư Dĩnh đã khóc không thành tiếng.

“Tư Giai.” Long Ngạo Phỉ nắm chặt tay cô, sợ nó sẽ rơi xướng.

“Phỉ, Tư Dĩnh, hai người nhất định phải hạnh phúc.” Đới Tư Giai khẽ gọi tên họ, sau đó đem hai tay họ đặt cùng nhau, cuối cùng khẽ đưa mắt nhìn hai đứa nhỏ, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tay cô cũng liền rơi xuống.

“Chị…”

“Tư Giai…” Thanh âm đau xót quanh quẩn trong phòng bệnh.

“Oa, oa…” Tiếng khóc của hai đứa bé sơ sinh không khỏi khiến người ta run sợ.

Năm năm sau.

“Daddy, Mommy, sao hôm nay chúng ta lại đến đây vậy? Vì sao hàng năm con cùng em cứ đến sinh nhật đều phải đến nơi này?” Một bé trai khoảng năm tuổi nhìn bia mộ trước mặt không khỏi thắc mắc liền hỏi cha và mẹ nó.

“Anh hai đúng là… vậy mà cũng không hiểu, anh không thấy trên bia mộ là gương mặt của Mommy sao, nhưng Mommy ơi, tại sao trên đó lại có hình của Mommy vậy?” Một bé gái khoảng chừng năm tuổi, mặt cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Niệm Tư, Niệm Giai, đây không phải là Mommy. Đây là Mommy khác của hai con, vì có người ấy hai con mới có trên đời, cho nên hàng năm cứ đến sinh nhật của hai con là phải đến bái tế, biết không con?” Đới Tư Dĩnh nhìn hai đứa trẻ, từ tốn giải thích.

“Một Mommy khác là sao? Hình đó không phải là Mommy sao?” Niệm Tư cùng Niệm Giai vẫn là chưa hiểu rõ được sự tình nên hỏi.

“Bảo bối ngoan, hiện tại các con không cần phải hiểu, chỉ cần nhớ kỹ là nhờ Mommy này mà hai con mới tồn tại trên đời.” Long Ngạo Phỉ ngồi xổm xuống giữa 2 đứa nhỏ, tay vừa ôm hai đứa nhỏ, miệng vừa giải thích cho chúng.

“Vâng ạ.” Tuy là hai đứa nhỏ không hiểu nhưng vẫn gật đầu, vì daddy và mommy nói không bao giờ sai.

“Lại đây, đem hoa đưa cho Mommy đi.” Đới Tư Dĩnh cười kéo hai đứa nhỏ đến gần.

“Vâng ạ.” Hai đứa nhỏ liền cầm hoa tươi trong tay đặt trước bia mộ.

“Anh, đằng kia có con bướm kìa, lại bắt nó đi.” Niệm Giai nhìn thấy liền chạy tới chỗ con bướm, Niệm Tư cũng vội vàng chạy theo.

“Bảo bối, chạy chậm thôi, kẻo ngã đó.” Long Ngạo Phỉ vội vàng bước theo.

Nhìn ba bố con đang đuổi bắt con bướm, Đới Tư Dĩnh lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh trên bia mộ nói: “Chị, chị có thấy không? Hai đứa trẻ tốt lắm, rất khỏe mạnh, hoạt bát, em cũng rất hạnh phúc, cám ơn chị, cám ơn chị đã cho em tất cả.”

“Tư Dĩnh, mình đi thôi, tối nay Cảnh Hiên cùng Tây Bác dẫn theo mấy đứa trẻ muốn đến nhà mình mở tiệc sinh nhật, chúng ta cũng phải đi mua quà mừng cho bọn trẻ nữa.” Long Ngạo Phỉ đi tới, đặt tay lên eo của cô nói.

“Vâng, mình đi thôi, Niệm Tư, Niệm Giai, chúng ta đi thôi.” Đới Tư Dĩnh kêu hai đứa trẻ vẫn đang mải vui đùa.

Trên bầu trời, một hình ảnh giống Tư Giai nhìn một nhà bốn người tay trong tay rời đi thì cười hạnh phúc …

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi