NGUYÊN TỐ ĐẠI LỤC



Giới thành Thiên Phương.
Hai thân ảnh có chút vội vã, nhanh chóng dùng lệnh bài thông qua đám người canh gác vào trong nội thành.

Chỉ cần không phải là Ma thú tự nhiên sẽ không có ai ra ngăn cản.
Một thân ảnh như đang cõng một người nào đó vội vàng nói: Chúng ta về khu nhà ở của Diệt Ma Hội trước.
Được.

Về nhà của ngươi hay về nhà của ta.

Bóng hình phía bên vội vàng đáp.
Tất nhiên là về nơi ta và Dạ Trần ở.

Người phía trước nhanh chóng nói.
Hai người cũng không vì nói chuyện mà chậm bước chân, rất nhanh phía trước mắt họ chính là Diệt Ma Hội.

Hai người họ không ai khác chính là Lân Diễm và Linh Lung.

Tất nhiên trên lưng Lân Diễm là Dạ Trần đang trong cơn hôn mê.
Cho dù đã được Linh Lung trị thương nhưng trong một thời gian ngắn Dạ Trần khó mà tỉnh lại được.

Dù sao Cuồng Sư cũng không yếu là một Sơ cấp Ma thú đỉnh phong đã từng giết qua Trung cấp Ma giả, đòn đánh của nó không cần nghĩ cũng biết cùng đẳng cấp khó mà chịu được.
Linh Lung quay lại, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn xung quanh nói: Xem ra chúng ta về kịp.

Tin tức vẫn chưa về đến nơi nha.
Nàng biết một khi tin tức Cuồng Sư bị giết truyền về.

Nhất định nó sẽ làm cho Giới thành gợi lên chút sóng gió và bọn họ sẽ gặp phải vô số phiền phức không đáng có nên để đề phòng lâu dài có người ra chân ngáng đường.

Hai người họ liền quyết định nhanh chóng về Giới thành trước, dù sao đám người quan chiến ở phía sau còn đang tập trung công phá xào huyệt của Cuồng Sư.
Ít khi có cơ hội săn giết nhiều ma thú đang trong tình trạng suy yếu và sợ hãi.

Đám người Diệt Ma Giả đó tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Càng nghĩ Linh Lung càng thấy tự hào, khuôn mặt dễ thương trong áo bào không khỏi lộ ra vẻ vui sướng.

Nàng thế nhưng là một trong ba người gây ra trận phong ba nhỏ này.

Quyết đinh tìm đội ngũ của nàng thật là anh minh, sáng suốt.
Đằng sau nàng, Lân Diễm đã sớm sử dụng trận pháp trên tấm thẻ đi vào bên trong.


Tiếng nói có chút không hiểu của Lân Diễm truyền ra: Linh Lung còn không mau vào.

Ngươi đứng ngẩn ra đó làm gì.
Rồi rồi.

Linh Lung mỉm cười vui vẻ đi vào.
Không ngờ là phòng tốt của Diệt Ma Hội nha.

Linh Lung đi vào bên trong không khỏi kinh ngạc nói.
Nàng lúc nãy còn đang suy nghĩ thất thần còn chưa kịp quan sát quang cảnh phía sau.
Hai người họ không lẽ cũng giống mình.

Nàng không khỏi suy nghĩ.
— QUẢNG CÁO —
Lân Diễm cẩn thận đặt Dạ Trần sau lưng xuống giường.

Nghe Linh Lung nói vậy, nàng không khỏi hỏi: Người cũng ở phòng giống như chúng ta sao.
Linh Lung nghe nàng nói gật đầu.
Có chút đắt.

Linh Lung buột miệng nói.
Hai người nhìn nhau không khỏi mỉm cười.
Một chút nữa đội trưởng sẽ tỉnh lại thôi.

Linh Lung vừa ngồi xuống ghế ngồi bên cạnh vừa nói.
Lân Diễm nghe vậy, quay sang nhìn Dạ Trần cũng an tâm không ít.
Lân Diễm, ngươi và đội trưởng gặp nhau như thế nào? Linh Lung hiểu kì hỏi.
Hai người các ngươi xem ra không phải huynh đệ, tỷ muội nha.

Nàng nói tiếp.
Lân Diễm nghe nàng nói xong liền lắc đầu: Tất nhiên không phải.
Lân Diễm liền nhanh chóng kể lại, mình và Dạ Trần lần đầu gặp nhau ở Tụ Bảo Lâu cho Linh Lung đang hiếu kì ngồi đối diện nghe.
Nghe Lân Diễm kể xong.

Linh Lung trừng mắt có chút khó tin nói: Hắn cứ thế nhận ngươi rồi.
Lân Diễm chút đỏ mặt gật đầu.
Linh Lung tặc lưỡi nhìn Lân Diễm đang xấu hổ nói: Đội trưởng cũng không khỏi quá dứt khoát đi.

Xem ra hắn rất yêu thương ngươi nha.

Đây là nhìn nhau một cái đã yêu sao.

Nàng nói xong không khỏi để tay lên cằm suy tư, đôi mắt liếc nhìn Dạ Trần đang nằm ngủ.

Nàng có cảm giác mơ hồ hình như đã từng gặp qua hắn thì phải.
Không chờ Lân Diễm còn đang trong xấu hổ trả lời lại, Linh Lung như bừng tỉnh nói: Ta nhớ rồi.
Lân Diễm thấy nàng như vậy không khỏi kinh ngạc.

Lân Diễm buột miệng hỏi: Ngươi nhớ ra gì.
Cũng không đúng nha.

Linh Lung suy nghĩ một chút liền cảm thấy không đúng liền nói.

— QUẢNG CÁO —
Bỏ đi không nói đến đội trưởng nữa.

Thanh kiếm ngươi sử dụng, ta đoán không sai là một trong Thập đại thần binh chứ.

Linh Lung xua tay, mỉm cười nhìn người đối diện nói.
Lân Diễm bỏ đi áo choàng trên người, đại kiếm liền xuất hiện trong tay.
Linh Lung thấy thế giật bắn mình nhảy lên.

Ngươi định làm gì.

Nàng có chút run run nhìn Lân Diễm nói.
Lân Diễm không định giết người diệt khẩu à.

Nàng không khỏi nghĩ vậy.

Lân Diễm kinh ngạc nhìn Linh Lung phản ứng, lại nghĩ đến bản thân mình đột ngột lấy ra vũ khí liền không khỏi ngại ngùng.

Ở chung với Dạ Trần tự do tự tại đã quen, làm nàng không kịp suy nghĩ tình huống xung quanh mà đã vô tư lấy ra luôn.
Ngươi đoán không sai nha.

Ngươi cầm lấy mà xem.

Lân Diễm mỉm cười đưa đại kiếm trong tay nàng cho Linh Lung.
Linh Lung vui vẻ gật đầu.

Trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp khi được người tin tưởng.
Hai người này là hai tên ngốc sao.

Nàng không khỏi nghĩ.
Cầm lấy chuôi kiếm, cảm giác nặng thanh đại trước nặng nề.

Linh Lung đôi mắt sáng nhìn chăm chăm đánh giá: Trong Thập đại thần binh, vũ khí có thân kiếm xích hoả hồng sắc, chắc chỉ có mình Thiên Hoả Phạt Thiên Kiếm.
Lân Diễm nghe nàng nói không khỏi gật đầu.
Đôi mắt thật tinh tường.

Vậy mà nhìn xuyên qua được cả vải đã được yểm qua ma lực.

Lân Diễm không khỏi khen.
Nghe Lân Diễm khen, Linh Lung mỉm cười đắc ý nói: Chuyện thường thôi.
Chỉ là bị quấy nhiễu bởi một chút ma lực, đối với đôi mắt tinh tường của nàng là chuyện nhỏ.
Không phải Thiên Hoả Phạt Thiên Kiếm đã trở thành tàn kiếm rồi sao.

Linh Lung nhìn thanh đại kiếm trước mắt có chút khó tin nói.
Thiên Hoả Phạt Thiên Kiếm bị hỏng, cả đại lục hầu như đều đã biết.

Dù sao cũng là một trong Thập đại thần binh, một khi xuất hiện lại tin tức nhất định sẽ lan truyền ra xa.
— QUẢNG CÁO —
Đã được Dạ Trần sửa lại.

Lân Diễm gật đầu nói.
Linh Lung nghe vậy mà kinh ngạc.

Hắn và Ảnh Nguyệt Điện có quan hệ gì sao.

Nàng không khỏi suy nghĩ.

Càng nghĩ nàng càng cảm thấy mơ hồ, khó hiểu.
Bỏ đi.

Linh Lung lắc đầu.
Nàng trả lại đại kiếm trong tay cho Lân Diễm.
Ngươi càng mạnh lên.


Sau này uy lực của Thiên Hoả Phạt Thiên Kiếm càng tăng lên đạt đến mức kinh khủng khó tưởng tượng.

Trước tiên vẫn đừng để lộ ra, ngươi đang sử hữu một trong Thập đại thần binh.

Linh Lung không khỏi nhắc nhở nói.
Lân Diễm mỉm cười đáp lại.

Chuyện này, nàng đã sớm tự hiểu rõ, tự nhiên không dám khoe khoang trước mặt người khác.

Tất nhiên vẫn có vài trường hợp không nằm ở bên trong.
Chúng ta cũng nên bàn một chút về chuyện sắp xảy ra.

Có khi sẽ gặp không ít phiền toái nhỏ đây.

Linh Lung mỉm cười, ngồi lại trên ghế nói.
Cũng không có gì khó khăn lắm.

Lân Diễm mỉm cười nói.
Không có Dạ Trần bên cạnh, nàng rất tích cực suy nghĩ, xem xét tình huống sắp xảy ra.
Lân Diễm nói thầm bên tai Linh Lung.

Càng nghe Lân Diễm nói, đôi mắt Linh Lung càng thêm sáng lên.

Linh Lung không khỏi gật đầu.
Không biết đội trưởng là đang yêu thương ngươi hay là đang hại ngươi nữa.

Linh Lung không khỏi đánh giá lại Lân Diễm.
Khi Dạ Trần còn tỉnh ở bên cạnh Lân Diễm.

Nàng thấy Lân Diễm cũng không hay suy nghĩ gì nha.

Còn tưởng rằng Lân Diễm chỉ thích dùng sức mạnh, không thông dụng gì ở mảng đầu óc này.
Ta thích như vậy nha.

Lân Diễm ngây thơ mỉm cười nói.
Lân Diễm ngươi và đội trưởng đều là tên ngốc.

Linh Lung bất đắc dĩ nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi