NGUYÊN TỐ ĐẠI LỤC



Nghe đám người sôi nổi bàn tán, sợ hãi khi nhắc đến Tuyên gia làm Lân Diễm một bên không khỏi quay sang nhìn chăm chú đám người mới đến.
Bọn chúng là người của Tuyên gia sao.

Lân Diễm vừa quan sát vừa nghĩ.
Dẫn đầu chính là thanh niên được mọi người gọi là Tuyên Nghi, nhị thiếu gia của Tuyên gia.

Hắn thế nhưng đang nhanh chóng đi thẳng đến, còn không quên liếc mắt tỏ rõ sự khinh thường với những người trước mắt.
Nhìn thái độ của đối phương, Lân Diễm biết sắp có chuyện.

Trong lòng nàng cũng có chút lo lắng, dù sao đánh bại Phong gia chính là Tuyên gia.

Mặc dù đám người Phong gia chưa bị tiêu diệt, chuyển đi nơi khác.

Nhưng trong mắt kẻ thắng có lẽ đã coi nơi này là chiến lợi phẩm của họ rồi.

Mặc dù ba người đã mua lại nơi này nhưng khó tránh khỏi giao phong.
Đặc biệt là nam tử trung niên đi ngay sau Tuyên Nghi làm nàng cảm giác được hơi thở của sự nguy hiểm.
Phải cẩn thận người này.

Sâu trong áo choàng, đôi mắt của Lân Diễm híp lại đánh giá cẩn trọng đối phương.
Hình như người nọ cũng cảm giác được gì, đôi mắt sắc bén như dao liếc nhìn lại Lân Diễm.
Cái nhìn này làm Lân Diễm cảm thấy hai mắt như bị kim châm.

Hừ...!Nàng gắng nhịn đau hừ lạnh một tiếng, đôi chân không tụ chủ lùi lại một bước.
Người phía xa thấy vậy ngẩng đầu cười nhạt, đôi mắt không che dấu sự khinh thường đối với kẻ yếu.
Tránh ra một bên.

Đám người đi theo Tuyên Nghi hét to một tiếng.
Những người đang xếp hàng nghe thấy vậy, không khỏi toát lên vẻ giận dữ.

Đôi mắt như dã lang nhìn lại kẻ vừa nói.
Bọn họ mặc dù nhiều người xếp thành hàng nhưng vẫn để lại một lối đi đủ rộng.

Đám người này mắt to như vậy không lẽ nhìn không thấy.

Không lẽ tưởng bọn họ là trái hồng mềm muốn bóp thử.
Chúng ta nhiều người, mong các vị nhường đường một chút.

Nam tử trung niên mở miệng nói.
Ma lực cũng theo đó toả ra xung quanh.
Áp lực kinh khủng do ma lực ép đến làm cho đám người sợ hãi lùi lại một bước.

Trong mắt họ, người trung niên nam tử này như là mãnh thú hàng lâm vậy.
Tuyên Nghi đi phía trước cười khẩy một tiếng.

Hắn cao ngạo ngẩng đầu, lưng thẳng tắp nhanh chóng tiến đến nơi Tiểu Mỹ đang tức giận nhìn hắn.
Đám người Tuyên gia này thật coi trời bằng vung.


Những người đi theo Tiểu Mỹ ở phía xa không khỏi lên tiếng mắng.
Mạc đại nhân, chúng ta có cần tiến đến.

Có người lên tiếng hỏi người đầu lĩnh phía trước.
Không cần, nhớ kĩ làm theo lệnh là được.

Người được gọi là Mạc đại nhân nghiêm túc nói.
Rõ...!Đám người đồng thanh lĩnh mệnh.
Tuyên Nghi ngươi muốn làm gì.

Ở xa, Tiểu Mỹ tức giận đập bàn nói to.

— QUẢNG CÁO —
Ta muốn làm gì kệ ta.

Ngươi quản được sao.

Tuyên Nghi cười thật tươi nói.

Đôi mắt làm càn đảo khắp thân hình Tiểu Mỹ.
Đây không phải là Tuyên gia.

Mong ngươi cẩn trọng một chút.

Tiểu Mỹ ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn hắn nói.
Oh...!Đây là ngươi đang quan tâm ta sao.

Tuyên Nghi mặc kệ nàng, tiếp tục làm điều mình thích.
Mau mau, chúng ta nhanh chóng kết hôn luôn.

Ở đây bái đường cũng được, ta không để ý.

Tuyên Nghi không chờ Tiểu Mỹ phản ứng liền cướp lời.
Nhanh còn không đi chuẩn bị.

Hắn quay sang quát với đám người đi cùng.
Lời hắn nói ra, không khỏi làm cho đám người xung quang trợn tròn mắt.

Ngươi cứ như vậy vô sỉ.

Người ta có nói lấy ngươi sao.

Đám người thầm mắng.
Nam tử trung niên bên cạnh hắn cũng chỉ có thể cười trừ, coi như không thấy gì cả.
Ngươi không sợ cha ta treo cổ ngươi trước cổng thành.

Tiểu Mỹ bình thản đáp.

Tuyên Nghi nghe vậy tức giận xì khói, đôi mắt nhanh chóng đảo quanh.
Ngươi giở trò gì cũng vậy thôi.

Tiểu Mỹ khinh thường nói.
Ngươi rốt cuộc đã làm gì.

Tuyên Nghi thu hồi thái độ bất cần đời, bình tĩnh nói ra mục đích của mình.
Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai.

Tiểu Mỹ thầm mắng.
Nơi đây có chuyện gì liên quan gì đến ngươi, cả Tuyên gia ngươi nữa.
Với lại nơi đây đã thay chủ nhân mới.

Ngươi cùng nhà ngươi bớt mơ tưởng đi.

Tiểu Mỹ chậm rãi nói.
Nàng vừa nói, đôi tay nàng cũng không ngừng ghi chép.
Người tiếp theo.

Tiểu Mỹ hét lớn.
Thấy ở phía Tiểu Mỹ không tìm được gì, Tuyên Nghi không khỏi thở dài.

Bao giờ mới làm xong chuyện này đây.

Cứ thế này thì bên phía gia tộc liền hỏng mất.

Hắn u sầu nghĩ.
Người nam tử trung niên ghé sát vào tai hắn thì thầm nói.
Chắc chứ.

Tuyên Nghi mừng rỡ hỏi lại.
Không sai đâu.

Nam tử trung niên gật đầu khẽ nói.

— QUẢNG CÁO —
Tuyên Nghi quay phắt người lại, đôi mắt nhìn khắp toàn trường.
Ngươi lại đây.

Hắn lớn tiếng nói.

Bàn tay hắn nâng lên chỉ vào một bóng người được che kín bởi áo choàng.
Lời hắn nói cũng hấp dẫn ánh mắt của toàn trường, bao gồm cả người đang bận ghi chép Tiểu Mỹ.
Tên khốn này lại bày ra trò thiêu thân gì đây.


Tiểu Mỹ tức giận nghĩ.
Lân Diễm thấy đối phương chỉ mình, nàng cũng không bất ngờ về tình huống này nắm.

Ngược lại đôi mắt sáng chậm rãi quan sát hành động tiếp theo của đối phương.

Đám người của Tuyên gia cũng đã nhanh chóng đi đến bao vây nàng lại.
Tuyên Nghi nhớ kĩ nơi đây là đâu.

Tiểu Mỹ gằn giọng nói.
Ta biết.

Tuyên Nghi bình tĩnh đáp lại.
Ngươi biết là tốt.

Tiểu Mỹ hừ lạnh một tiếng, đôi mắt không ngừng quan sát tràng cảnh.
Thiếu gia bảo ngươi đến, sao ngươi còn ở đó.

Một người trong số những người bao vây Lân Diễm lại nói.
Trên tay của bọn hắn cũng đã cầm sẵn một thanh kiếm đang hướng vào nàng.
Có người nào mời như các ngươi sao.

Lân Diễm không sợ hãi, bình thản đáp lại.
Hắn là thiếu gia của bọn ngươi, cũng không phải của ta.

Nàng tiếp tục lên tiếng.
Đúng vậy nha.

Đây là đạo mời khách của Tuyên gia các ngươi sao.

Trong đám người không khỏi có người lên tiếng chỉ trích.
Người Tuyên gia cũng không khỏi quá báo đạo.
Nơi đây còn chưa phải là thiên hạ của bọn họ...
Đã có người lên tiếng, tự nhiên sẽ có những người gan to khác tiếp nối.

Mặc dù bọn họ sợ Tuyên gia cường thế, nhưng ở đây nhiều người.

Tuyên gia cũng không giám ra tay với bọn họ.
Tuyên Nghi ở phía trên không khỏi nhíu mày nhìn tình hình đang diễn ra.
Còn không mau mời vị bằng hữu này đến đây.

Tuyên Nghi cười nói.
Đám người Tuyên gia nghe vậy liền đổ dồn nhưng cặp mắt uy hiếp, dữ tợn, hung hăng vào thân ảnh che kín Lân Diễm.
Ha ha ha...!Lân Diễm mỉm cười.

Nàng nhanh chóng tiến lại gần nơi Tuyên Nghi đang đứng.

— QUẢNG CÁO —
Đám người thấy vậy nhường cho nàng một nối đi, họ cũng không vì vậy mà thả lỏng cảnh giác.

Ngược lại luôn nhìn chăm chú vào từng bước đi của Lân Diễm.
Ngươi là ai.

Thấy đối phương đi đến, Tuyên Nghi mỉm cười hỏi.
Hổ Dạ.


Lân Diễm nói.
Ngươi mua lại nơi này.

Tuyên Nghi cũng không quan tâm lắm liền hỏi vào vấn đề chính.
Không phải ta.

Lân Diễm bình thản đáp.
Không phải ngươi.

Tuyên Nghi kinh ngạc nói.

Hắn có chút không hiểu, Tiểu Mỹ không phải nói vậy sao.
Là đội ngũ của ta, Dạ Lân Linh.

Lân Diễm khẽ đáp.
Hoá ra là vậy.

Tuyên Nghi bừng tỉnh nói.
Đúng thật là có chút không phải.
Vậy tiếng động vừa phát ra khi nãy là gì.

Tuyên Nghi tò mò hỏi.
Không chỉ hắn mà cả đám người toàn trường cũng im lặng nhìn vào Lân Diễm, chờ nàng trả lời.
Cũng không có gì.

Ta phá huỷ mấy dãy nhà của Phong gia mà thôi.

Lân Diễm thực tình trả lời.
Phá huỷ.

Tuyên Nghi kinh hãi nói.

Đám người cũng có chút sợ hãi nhìn lại Lân Diễm, bọn họ có chút không dám tin vào những lời mình vừa nghe.
Đây chính là nơi ở của Đại gia tộc nha.

Đầy đủ mọi thứ, đâu thiếu thứ gì.

Đây chính ngôi nhà ước mơ của vô số người, cho dù là nằm mơ có được họ cũng nguyện ý.

Vậy mà cứ như vậy đem đi huỷ rồi.
Nhìn thấy đám người có chút không tin, Lân Diễm lấy ra lệnh bài.

Ma lực của nàng nhanh chóng truyền vào tạo thành những tia sáng.

Khung cảnh của Phong gia bên trong nhanh chóng hiện lên truyền vào trong mắt đám người.
Bên trong chỉ toàn là gạch đá vỡ vụn, những khu nhà to lớn tráng lệ đã sớm biến mất.

Tạo thành một cảnh tượng hoang tàn đến khó tiếp nhận.

Càng nhìn kĩ mọi người càng khó có thể tin, đây đã từng là nơi ở của một trong các Đại gia tộc sao.
Đám người vừa đăng kí làm việc có chút run run nhìn vào những hình ảnh được hiện lên từ những tia sáng.

Ở một bên khác, khoé miệng Tuyên Nghi giật giật mạnh mẽ liên hồi, đôi mắt mở to không dám tin tưởng nhìn vào sự thật trước mắt.
Huỷ thật rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi