NGUYÊN TỐ ĐẠI LỤC



Ngươi bị điên rồi sao.

Tuyên Nghi thét to giận dữ.
Đây là nhà của Dạ Lân Linh chúng ta.

Chúng ta muốn làm gì chả được.

Lân Diễm có chút khinh thường nói.
Ngươi...!Tuyên Nghi nhìn hằm hằm vào Lân Diễm tức đến mức muốn xì khó tại chỗ.
Người ta nói đúng nha.

Đồ của người ta, người ta muốn đập thì đập muốn ném thì ném.

Đâu liên quan tới ai đâu.

Trong đám người ở dưới vang lên tiếng nói tán đồng.
Không sai chút nào.

Có người suy ngẫm nói.
Bốp!
Còn phải nghĩ.

không phải hiển nhiên sao.

Đồng bạn bên cạnh không khỏi gõ cho người vừa phát ngôn một cái.

Thật là nói thừa.
Nhìn đám người bên dưới cứ thế đối lập mình, Tuyên Nghi tức giận dậm chân.
Vậy mà lại thất bại.

Tuyên Nghi cắn răng nói.
Ngươi nam tử trung niên đến bên cạnh vỗ nhẹ bả vai hắn.
Bỏ đi, tìm cơ hội lập công khác.

Trung niên nam tử nói khẽ.
Nghe nam tử trung niên nói thế, Tuyên Nghi càng tức giận hơn.

Cơ hội là củ cải trắng sao.

Đâu phải lúc nào cũng có cơ hội được ban tặng.

Hắn tức giận nghĩ.
Tuyên Nghi ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ bừng nhìn thẳng Lân Diễm.
Thời gian đâu còn nhiều.

Tất cả là tại tên này.

Không kịp rồi...!Tuyên Nghi có chút điên cuồng chỉ vào Lân Diễm hét lớn.
Nghĩ đến ở gia tộc còn có một người khác đang cạnh tranh với mình.

Bây giờ mình lại thất bại vì một lí do không đâu như vậy, không khỏi làm hắn không cam lòng.

Hắn không phục.
Ta không phục.


Tuyên Nghi ngửa đầu lên trời, gân xanh ở cổ nổi lên, mặt đỏ bừng, hắn hét to cho nỗi lòng mình.
Toàn trường có chút giật mình nhìn hắn, Tiểu Mỹ ở bên cạnh có chút vui vẻ cùng không đành lòng nhìn cảnh tượng này.
Ngươi phải chết...!Tuyên Nghi thét to.

Hắn phải xả cơn giận, mối thù này.
Không chờ đám người phản ứng, ma lực quanh thân Tuyên Nghi mạnh mẽ bạo phát.

Ám sắc chi lực hội tụ vào bàn tay phải, hắn bật mạnh xông lên phía trước.

Mục tiêu của hắn không ai khác chính là Lân Diễm.
Không được.

Tiểu Mỹ giật mình hét to.

Nàng định xông lên nhưng đã có người chắn trước nàng.
Ngươi...
Thiếu gia chỉ là phát tiết cơn giận mà thôi, sẽ không quá tay đâu.
Ngươi nghĩ ta bị mù sao.

Tiểu Mỹ tức giận nhìn vào nam tử trung niên trước mặt.
Nam tử trung niên mặc kệ nàng, hắn vẫn đứng im tại chỗ.

— QUẢNG CÁO —
Mạc đại nhân...!Ở phía xa có người lên tiếng.
Đã muộn.

Mạc đại nhân phất tay nói.
Hổ Dạ đại nhân cẩn thận.

Đám người xếp hàng một bên không khỏi hô to nhắc nhở.
Lân Diễm có chút kinh ngạc theo đó là phản ứng chậm lại.

Nàng không nghĩ đến đối phương cứ thế mà ra tay rồi.

Hắn không phải còn đang kêu khổ với trời sao.
Thấy thân ảnh tràn đầy hắc khí nhanh chóng phi thân đến trước mắt.

Lân Diễm muốn tụ lực phản kích nhưng đã muộn.
Chết đi, Ám Ma Chưởng.

Nhìn thấy mục tiêu ngay trước mắt, Tuyên Nghi hét lớn.

Lòng bàn tay bị che đậy bởi hắc khí nhắm thẳng vào lồng ngực của đối phương.
ẦM...!
Áp lực mạnh mẽ toả ra làm cho không gian xuất hiện những đợt sóng gợn, kèm theo đó là bụi bốc lên bay mù mịt tứ phía.
Xong...!Đám người hô to.
Tiểu Mỹ ánh mắt né tránh, nàng có chút không dám nhìn thẳng.
Một thân ảnh nhanh chóng bị đánh bay ra.
Hổ Dạ, ngài...!Không đúng.

Có người chăm chú quan sát tình hình hô to.
Nhìn thấy thân ảnh bay ra, hắn liền lên tiếng nhưng nhìn kĩ lại, lại cảm thấy có chút không thích hợp.
Là thiếu gia.


Đám người Tuyên gia kinh hãi hét to.

Họ mau chóng chạy đến đỡ người vừa bị đánh bay ra.
Ngài không sai chứ.

Một người trong đó hỏi.
Tránh ra.

Tuyên Nghi tức giận hét lên, tiện tay mạnh mẽ đẩy người đó sang một bên.
Vậy mà là Tuyên Nghi.

Tiểu Mỹ ở đằng sau kinh ngạc nói.
Nam tử trung niên có chút nhíu mày nhìn lại chỗ Lân Diễm vừa đứng.
Tuyên Nghi nghe Tiểu Mỹ vui mừng hô to, mặt hắn liền đen lại.
Tên khốn kiếp dám đánh lén ta.

Tuyên Nghi nhìn về phía đối diện mắng to.
Sai, người đánh lén phải là ngươi mới đúng.

Một tiếng nói mang theo tức giận truyền ra.
Hai thân ảnh xuất hiện.

Không biết khi nào đứng trước mặt Lân Diễm đã xuất hiện một người khác.
Ngươi là ai.

Tuyên Nghi tức giận hỏi.

— QUẢNG CÁO —
Người này vậy mà không kém hơn hẳn.

Ở thế hệ này, hắn thiên phú không kém những người đồng trang lứa, thuộc cấp Dị Bẩm.

Còn được mọi người đánh giá, tương lai nhất định trở thành cường giả, tiến vào Siêu cấp Ma giả.

Vậy mà khi không lại xuất hiện một người giống như hắn, không khỏi làm hắn kinh ngạc cùng tức giận ghen ghét.
Chỉ cần có một người như ta là được rồi.

Tuyên Nghi ác độc nghĩ.

Đôi mắt trở lên sắc bén nhìn vào thân ảnh vừa đánh bay mình.
Thân ảnh đứng trước Lân Diễm tiến lên một bước, bàn tay đưa lên vẫy vẫy Tuyên Nghi.
Lên đây đi.

Ta đánh cho cha mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi.
Ngươi muốn chết.

Tuyên Nghi tức giận hét lớn.
Ám chi lực bao phủ toàn thân, bàn tay phải Tuyên Nghi xuất hiện một thanh loan đao in hình hắc phượng hoàng.
Đi chết đi.

Tuyên Nghi hoá thân thành hư ảnh tay cầm đao, quỷ mị mà yêu dị áp tới đối thủ.

Không chỉ mình ngươi có Ám ma pháp.

Thân ảnh phía trước cười nói.

Ám chi lực cũng nhanh chóng bao phủ toàn thân,
Chàng phải cẩn thận.

Lân Diễm nói khẽ.
Yên tâm, xem ta xử hắn.

Tên khốn này vậy mà dám đánh lén nàng.

Dạ Trần tức giận nói.
Thân ảnh hắn nhanh chóng tiếp cận Tuyên Nghi.

Kiếm trong tay xuất hiện chém vào hư ảnh trước mắt.
Keng...!Đao và kiếm va chạm vào nhau tạo lên những âm thanh chói tai, vang dội.
Toàn trường lâm vào tĩnh lặng, mọi người chăm chú quan sát.
Một người là thiếu chủ của Tuyên gia.

Một người là nhân tài mới nổi của Diệt Ma Hội.

Không biết ai sẽ thắng đây.

Có người ở xa thầm nói.
Vậy cá cược đi.

Thân ảnh bên cạnh cười nói.
Điều kiện.

Người đầu tiên lên tiếng nói.
Ai thắng kế tiếp được chọn trước.

Thân ảnh bên cạnh suy nghĩ nói.
Được.

Ta đoán tiểu tử Tuyên gia thắng.

Tên Dạ Ma kia mới lên Trung cấp căn bản không đánh được.

Mặc dù chiến lực có vẻ mạnh hơn nhưng về lâu dài thì chắc thua.

Người đầu tiên suy ngẫm một lúc nói.
Vậy ta chọn tiểu tử Dạ Ma vậy.

Thân ảnh bên cạnh mỉm cười nói.
Ngươi thua rồi.

Lần này ta ăn định ngươi.

Người đầu tiên lên tiếng.
Thân ảnh bên cạnh không trả lời chỉ chăm chú quan sát tình hình phía trước.
Tên khốn.

Vậy mà có chút bản lĩnh.

Tuyên Nghi lạnh lùng nói.
Hắn huy đao chém ngang ép Dạ Trần lùi bước.

— QUẢNG CÁO —
Cũng chỉ là tên ma mơ mới lên cấp không lâu.

Xem ta thu thập ngươi.


Tuyên Nghi nhanh chóng nhận ra tình trạng bên phía Dạ Trần, hắn cười mỉm nói.
Cùng một cấp bậc hắn chưa bao giờ thua, đã vậy tình huống bây giờ lại còn hơn đối phương.
Ngươi chết chắc.

Tuyên Nghi nói khẽ.
Đừng quá tự tin như vậy.

Dạ Trần nắm chặt kiếm trong tay, thân kiếm toả ra hai màu đen trắng uốn lượn xung quanh.
Bạch và Ám không ngờ nha.

Tuyên Nghi nhìn thân kiếm đối phương liền kinh ngạc nói.

Cùng theo đó là nụ cười tự tin.
Ta với ngươi cùng một cấp bậc thiên phú.

Ta tu một hệ mà ngươi tu tận hai hệ.

Ngươi chết chắc rồi.

Tuyên Nghi hai mắt băng lãnh, miệng nở nụ cười dỡ tợn thầm nghĩ.
Cẩn thận.

Tiểu Mỹ ở phía xa trợ uy hô to.

Đến nước này rồi nàng cũng không thể ngăn cản được.
Nam tử trung niên có chút lo lắng nhìn về phía nơi trận chiến đang diễn ra.
Thật là kì quái.

Nam tử khẽ nói.

Hắn cảm thấy có gì đó là lạ đang diễn ra.
Để ta kết thúc ngươi trong chiêu này.

Tuyên Nghi không chờ được nữa hét to.
Cánh tay phải cầm đao xoay tròn lên phía trên, mũi đao chỉ thiên.
Là nó.

Toàn trường nhìn tư thế của Tuyên Nghi liền khẽ hô.

Họ cũng không xa lạ gì về ma pháp nổi danh của Tuyên gia mà Tuyên Nghi sắp sử dụng.
Lục Ảnh Ám Đao.

Tuyên Nghi khẽ nói.
Đao trên tay khẽ huy động, ám chi lực mạnh mẽ bạo phát.

Hư ảnh sáu lưỡi đao màu đen hiện trên không trung.
Bạch Ám Thức - Hắc Bạch Phi Long.

Dạ Trần phía đối diện, hư ảnh phi long màu trắng đen nhanh chóng hình thành bao phủ lấy hắn.
Đến rồi, Dạ Ma từng dùng chiêu này lúc phân cao thấp với Cuồng Sư.

Cũng nhờ chiêu nay mà Cuồng Sư mất sức, Hổ Dạ đại nhân có thể dễ dàng giết chết nó.

Có người nhanh chóng nhận ra liền kinh hô.
Thật là hoài niệm nha.
Các ngươi không thấy trận đấu đó thật tiếc.
Không sai, hình ảnh phi long này, ta vẫn còn nhớ.
Một đám người ngày đó quan chiến liền lên tiếng thu hút ánh nhìn.
Khốn khiếp, ai sẽ thắng đây.

Có ngươi không kìm được hô to..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi