NHÀ CÓ NUÔI MỘT TIỂU BẠCH THỎ!

#Ltt

#Fl_wattpad: Leevisu2104

#Nhà_có_nuôi_một_tiểu_bạch_thỏ

Chương 20: Tô Tịnh An sai rồi, Hứa Trác Tuyệt cũng sai rồi.

Làm thế nào để phạt? Còn là phạt một kẻ ngốc!

"Quay lại đây!"

Tô Tịnh An nghe thấy rồi, nhưng mà không dám quay lại. Phải can đảm lắm mới dám vặn cửa đi ra. Còn tưởng là sẽ an ổn đi ra, cuối cùng lại bị cái người gọi là "em chồng" kia, chắp tay hai cái xong đẩy ngược trở lại.

"Quay lại!"

"Không thích!" Tiểu Tô Tô lắc lắc đầu, quay ngược lại, lại đi ra cửa.

"Quay lại ngay!"

"Không thích đi! Chú quá đáng! Chú xấu."

Trẻ con hay giận dỗi, cô ngốc cũng có lúc giận dỗi, Tô Tịnh An vùng vằng quay lại, nhìn Hứa Trác Tuyệt đứng lớn giọng với cô thì uất ức, mặc kệ là nên hay không nên, cầm ngay gấu bông ở tay mà ném vào người đối diện.

Hứa Trác Tuyệt bị ném trúng, còn không nghĩ đến lại có lúc thành ra bộ dạng này, gấu bông va vào người rồi rơi xuống đất. Cũng chẳng có ai nhặt nó lên,nằm lăn lóc ở một chô.

Tô Tịnh An sợ im bặt. Không dám la hét thêm, nhìn thái độ của anh, run run, miệng lắp bắp muốn nói lại không dám.

"Tô Tịnh An!"

Hứa Trác Tuyệt đi đến chỗ cô, anh bước một bước, cô lại lùi một bước, không khí đáng sợ nhất là im lặng. Hứa Trác Tuyệt mặt mũi lúc bình thường đã sợ rồi, hiện tại...lại càng đáng sợ.

Tiểu Tô Tô mau nước mắt bật khóc, bị anh dồn vào thế bí, nước mắt cứ thế mà lăn dài.

"Tô Tịnh An, không phạt nên không sợ đúng không?"

Chỗ eo bị bóp mạnh, đau quá, có gỡ như nào cũng không được, mặt mũi khổ sở nhìn anh:

"Chú...chú....buông ra!"

Tô Tịnh An nói một câu, bụng lại bị bóp một cái, mười ngón tay mảnh khảnh cố gỡ tay anh ra, càng muốn gỡ lại càng đau.

"Đau...đau quá! Buông ra, không muốn ở đây nữa! Tô muốn về!"

Hai tay cô đập mạnh vào lồng ngực anh, cố đẩy anh tránh xa cô một chút, cũng muốn đẩy anh ra, bởi chỗ bụng thật sự rất đau.

Lúc Hứa Trác Tuyệt nới lỏng tay, thì Tô Tịnh An đã bị ném lên giường, đầu bị nhức dữ dội. Bụng cũng đau quá, Hứa Trác Tuyệt khóa trái cửa thì quay lại chỗ giường lớn. Nhìn tiểu bạch thỏ nằm co rúm người ở trên giường, lửa giận vẫn chưa tắt, lần đầu tiên có người ném đồ vào người anh, cảm giác...rất muốn giết người. Nhưng mà người hiện tại, không thể đánh không thể giết...

"Tô Tịnh An, không phạt thì em không sợ! Hôm nay..."

Ánh mắt Hứa Trác Tuyệt có gì đó rất lạ, Tô Tịnh An sợ nhất những lúc chú cau mày rồi nói một câu dài hơn bình thường, chỉ nghe thôi cũng đã rùng mình.

"Chú....chú...làm Tô sợ đấy! Tô...Tô muốn về!"

Tiểu Tô Tô nói xong vội vàng chạy xuống giường, chân tay run rẩy đến cả đứng cũng không vững nữa rồi, bước xuống dưới đất thì ngã khuỵu, nhìn bước chân càng ngày càng đến gần, khóc nấc lên.

Có người bế cô lại lên giường, Tô Tịnh An bị đè ở bên dưới, luồn lách vẫn không thoát được. Đau ở bụng, giờ đến tay cũng đau, ban nãy còn quơ loạn mà tìm cách chạy được, giờ bị kéo lên đỉnh đầu, không có cách nào thoát ra khỏi anh. Cơ thể vì thế lại dán chặt lên người nào đó, Tô Tịnh An cả người khó chịu, cảm thấy hai chân lành lạnh, còn ngứa ngứa.

"Tô...Tô sai rồi!"

"Tô xin lỗi! Chú...chú...đừng giận!"

"Đừng phạt....Tô"

Tô Tịnh An sợ rồi, cô lắc đầu nguầy nguậy để xin xỏ, chú có thể đừng giận Tô không? Nhìn chú bây giờ rất đáng sợ.

"Lúc em ném nên nghĩ đến hậu quả một chút!"

Hứa Trác Tuyệt cởi cà vạt, trói hai tay Tô Tịnh An, lại cởi áo sơ mi màu trắng, lần lượt, ở trước mặt Tô Tịnh An bày ra ngực trần xuồn cuộn.

Quần lót bị kéo xuống, Tô Tịnh An sợ chết khiếp, càng ngọ nguậy van nài, thế nhưng lời vào tai Hứa Trác Tuyệt lại giống như tiếng nỉ non.

"Tô Tịnh An, nhớ kỹ!"

Váy cũng không cởi, cũng không có màn dạo đầu, hay tiếng nỉ non như những đôi yêu nhau. Hứa Trác Tuyệt cũng cởi quần, đem thứ to lớn kia, trực tiếp đi vào, Tô Tịnh An lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, Hứa Trác Tuyệt là người đàn ông thứ hai cô nhìn thấy sau ông Hứa, chú ở trong mắt Tô Tịnh An dù hay cau mày, bắt nạt cô nhưng chú giống như vị thần. Khoảnh khắc anh tiến vào, nói những lời dọa nạt, trừng phạt kia, bức tượng đài "vị thần" kia cũng bị sụp đổ rồi.

Lúc Hứa Trác Tuyệt phát hiện anh sai rồi, Tô Tịnh An vẫn còn là một cô ngốc, còn xử nữ chưa từng biết mấy thứ quan hệ kia, thì anh đã không dừng lại được.

Mười chữ đau, cũng không diễn tả được hết, Tô Tịnh An khóc đến khàn cả giọng, khóc mệt chỉ còn sức sụt sùi ở cổ họng, phía dưới bụng đau quá, cô đưa tay muốn ôm lấy bụng, lại bị anh giữ lại, khóa sau lưng bị anh kéo xuống, Hứa Trác Tuyệt nhẹ nhàng một chút, vuốt ve lưng trần của cô, lại bị Tô Tịnh An cong người tránh động chạm, Hứa Trác Tuyệt vì thái độ kia không dịu dàng thêm, hạ dần xuống eo rồi một lần xé rách bộ váy, áo ngực cũng bị gỡ ra ném sang một bên.

Cơ thể Tô Tịnh An bày ra trước mặt, Hứa Trác Tuyệt nhìn cô, hạ thân dịch chuyển sâu vào trong, cảm giác đau tận tim gan, Tô Tịnh An cố gỡ tay ra, đến cổ tay cũng bị trầy rồi, nằm thoi thóp trên giường.

Hứa Trác Tuyệt nhìn miệng cô vẫn lẩm bẩm gì đó, không nghe rõ là cô nói cái gì, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, môi Tô Tịnh An cũng run run, cô quay mặt sang một bên:

"Tô...sai rồi! Cho Tô về đi!"

Nước mắt không ngừng rơi, làm nhòe đi cả hai mắt cô, Tô Tịnh An hai mắt đờ đẫn, không còn sức sống nữa, bên dưới đau, chỗ ngực tự dưng cũng thấy đau. Toàn thân chỗ nào cũng đau hết. Có cầu xin như thế nào Hứa Trác Tuyệt cũng không để ý.

Hứa Trác Tuyệt ôm lấy eo cô, bên trên thì xoa lên chỗ eo ban nãy anh làm bầm tím, bên dưới càng ngày càng gia tăng tốc độ. Tô Tịnh An khóc mệt, bị anh ôm lấy cũng không đẩy ra được, cả người đau đớn đến run rẩy. Lúc Hứa Trác Tuyệt chịu buông tha cho cô, Tô Tịnh An cũng đã chịu không nổi mà ngất đi. Cô ở trong lòng anh, cả người không có sức lực, đến cả lúc ngất đi chỗ đuôi mắt vẫn cứ chảy đều đều, lăn xuống dưới, đọng lại chỗ cánh tay anh.

Nếu như ngày mai tính dậy, Tô Tịnh An không nói chuyện với anh nữa, vậy thì phải làm sao?

End chương 20: Tô Tịnh An sai rồi, Hứa Trác Tuyệt cũng sai rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi