NHÂN VẬT PHẢN DIỆN VẢ MẶT HÀO QUANG NHÂN VẬT CHÍNH

Chương 12: Thế giới 1- con riêng của hào môn, mắt kính play (12)

Editor: Tiêu

Beta: Nờ

Chủ tịch mới chẳng phải người xa lạ gì mà là con gái duy nhất của chủ tịch tiền nhiệm.

Trước kia, Tần Diệc Nhiên không lộ diện ở công ty nên rất ít người biết đến cô. Nhưng bây giờ cái danh " tra nam " của Giang Dương ngay cả người qua đường cũng đều biết. Cô là người trong cuộc, bị tra nam lừa hôn, lừa tiền, được rất nhiều người thổn thức đồng tình. Ai có thể nghĩ chưa tới một tháng, người ta liền xoay mình trở thành tân nhậm chủ tịch của Tần thị.

Cũng chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì, các nhân viên nhìn thấy trợ lý của Tần Diệc Nhiên xách CEO Giang Hách vứt ra ngoài như vứt rác, khiến mọi người mở rộng tầm mắt. Hành động cứng rắn này làm trên dưới công ty đều không dám thở mạnh, chứ đừng nói là nghị luận sôi nổi gì.

Tất cả mọi người ai cũng biết, Tần Diệc Nhiên hận chết Giang Dương. Mà Giang Hách lại là anh họ của Giang Dương, không thể tránh khỏi việc bị Tần Diệc Nhiên khai đao cho hả giận. Huống chi Giang Hách ở công ty luôn ỷ vào chỗ dựa là Giang Dương mà làm mưa làm gió. Các nhân viên chỉ cảm thấy như thở ra một hơi, thầm mắng "đáng đời".

Tần Diệc Nhiên không hiểu sao liền giải trừ chức vụ của Giang Hách. Cùng ngày hôm đó, Giang Hách tỉnh lại ở phòng an ninh, tức giận đùng đùng muốn đi tìm Tần Diệc Nhiên chuốc phiền phức lại bị bảo vệ ở cửa chặn lại, cấm gã đi vào.

“Mày mù hay sao, không biết tao là ai hả?!” Mắt Giang Hách trừng đến sắp nứt, quát bảo vệ.

Cho dù Giang Hách bị giải trừ chức vụ thì cũng là người Giang gia. Đội an ninh không đắc tội được, cố gắng khuyên bảo: “Giang tổng, ngài đã bị giải trừ chức vụ, chủ tịch còn đặc biệt dặn dò không cho ngài vào công ty. Xin ngài đừng làm khó dễ bọn tôi.”

Giác Hách thở hì hục như trâu, tức giận quát tháo rồi quay đầu đi ra bãi đỗ xe, lái thẳng đến Giang trạch. Dường như gã đã tức muốn mụ đầu, siết chặt tay lái đến mức khớp xương trắng bệch. Bị nhục nhã trước mặt mọi người khiến gã cắn chặt răng, đạp chân ga phóng hết tốc lực mà đi tới Giang trạch.

Tần Diệc Nhiên với gã không thù không oán. Cứ coi như cô vì Giang Dương mà giận chó đánh mèo với gã thì cũng không đến nỗi dùng loại phương thức như vậy để nhục nhã gã. Khả năng duy nhất chính do nghe lời người khác, mà người có thâm cừu đại hận với gã chỉ có thể là tên tạp chủng Yến Tô kia!!

“Yến Tô!! Con mẹ nó mày ra đây cho tao!!” Giang Hách đẩy quản gia muốn tiếp gã ra, trực tiếp lên tầng, đá cửa phòng Nhiếp Gia. Miệng thì không ngừng chửi mắng, lực độ Giang Hách đá cửa cũng càng ngày càng mạnh: “Con mẹ nó mày cút ra đây !!!”

Trong phòng, Nhiếp Gia đang cùng Hoắc Thanh call video. Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Hoắc Thanh tức giận, nhíu mày lại: “ Nghe tiếng hình như là Giang Hách.”

“Anh còn có thể nhận ra tiếng của tên rác rưởi kia à?” Nhiếp Gia ngạc nhiên cười cười. 

“Tôi để Tần Diệc Nhiên đuổi gã, khả năng là hiện tại đã bị đuổi rồi. Chỉ là tôi còn nghĩ rằng gã sẽ trực tiếp đi tìm Giang Dương, tìm tôi có tác dụng gì đâu.”

“Đừng mở cửa, tôi lập tức bảo Vương Tông đến gặp em.” Giang Hách dường như tức đến nổ phổi, cứ đập rầm rầm ngoài cửa làm Hoắc Thanh rất lo lắng về an toàn của Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia còn chưa kịp trả lời, cửa phòng đã bị Giang Hách đạp mạnh mà mở ra. Gã cứ như một con chó điên bị dẫm vào đuôi. Mắt đỏ rực xông tới siết cổ áo của Nhiếp Gia, kéo y từ ghế đứng lên. 

“Có phải mày bảo Tần Diệc Nhiên khai trừ tao khỏi công ty không hả!!”

Y trực tiếp bị kéo dậy khiến trái tim của Hoắc Thanh cũng bị nhấc lên theo. Nhưng khi bọn họ call video Nhiếp Gia lại mang tai nghe nên hắn nói gì Giang Hách cũng không nghe được.

Nhiếp Gia ung dung bỏ tai nghe xuống, nhàn nhạt nói: “Phải.”

“Yến Tô, tao thấy mày chán sống rồi!!” Giang Hách cắn răng thâm trầm nói.

“Mày đừng quên, năm đó ở quán bar, mày đã bị tao chụp không ít ảnh. Nếu mày muốn mấy tấm hình này được tung ra, để tất cả mọi người đều biết bác sĩ Yến đại danh đỉnh đỉnh là một tên đồng tính luyến ái kinh tởm. Mày có thể tiếp tục phát triển trong nước sao?”

“Nếu mày không thể nói gì khác ngoài cái chuyện cũ rích, không có tí uy hiếp nào như thế thì từ bỏ đi. Với cả thay vì nghĩ làm sao để trả thù tao, mày nên cố nghĩ cách đi cầu xin Giang Dương cho mày thêm một cái chén vàng mà ăn. Năm nay chắc chắn mày không lấy được tiền hoa hồng của Tần thị. Nếu không nhanh chóng tìm cách kiếm được tiền, số tiền mà mày đang nợ chắc chắn không trả nổi.” Nhiếp Gia chẳng những không sợ mà còn đạp cho Giang Hách một cước.

Sau khi bị Tần Diệc Nhiên khai trừ ra khỏi công ty, Giang Hách tức giận như vậy cũng bởi vì không có tiền hoa hồng được chia, gã cũng không có cách nào bổ khuyết vào số tiền khổng lồ đã đánh bài thua. Chuyện này ngay cả Giang Dương còn không biết, làm thế nào Yến Tô lại có thể biết được?

Giang Hách kinh ngạc trong nháy mắt. Cảm xúc phẫn nộ ngày càng kịch liệt, gã cười lạnh một tiếng buông lỏng tay đang giữ cổ áo Nhiếp Gia. Đầu ngón tay lại lướt đến phía trước xương quai xanh của y, cởi bỏ hai cái nút áo, lộ ra làn da vừa có vẻ tái nhợt vừa trơn bóng.

Mới tỉnh ngủ không bao lâu, khóe mắt và đuôi lông mày còn mang theo một chút buồn ngủ. Thoạt nhìn Nhiếp Gia không hề có chút phòng bị người khác.

“Từ nhỏ mày đã rất đẹp, lớn lên rồi quả nhiên chẳng khác nào bảo vật. Đáng tiếc năm đó, trong đầu tao chỉ có phụ nữ nên không đè mày ra. Nhưng bây giờ cũng chả muộn.” Giang Hách nhìn thanh niên dung mạo xuất chúng trước mặt. Trong lòng gã không nhịn được mà  dấy lên một luồng tà hỏa.

Vào thời điểm Giang Hách muốn khống chế Nhiếp Gia, mặt y không đổi sắc mà bóp chặt cổ họng của gã. Động tác vừa nhanh vừa chuẩn xác, lực đạo lại mạnh. Bóp đến mức Giang Hách không thể thở được nhưng lại cũng không để gã khó thở chết. Trong khoảng thời gian ngắn để gã cảm nhận rõ ràng cảm giác bị bóp chặt cổ họng, cảm nhận sinh mệnh từng chút từng chút trôi đi, tuyệt vọng mà thống khổ.

“Mày muốn chết.” Ánh mắt Nhiếp Gia lạnh lẽo. Khí chất dịu ngoan bị cuốn đi không còn chút gì. Đôi mắt nhìn Giang Hách lúc này chẳng khác gì nhìn một kẻ đã chết.

Giang Hách vốn không nghĩ một người gầy gò như Yến Tô sẽ có sức lực lớn như vậy. Y bóp cổ gã chặt đến mức không thể thở được. Cảm giác nghẹt thở làm gã hoảng sợ, hai chân đạp loạn, hai tay cố gắng túm tay Nhiếp Gia. Những ngón tay thon dài, tinh tế chỉ dùng để phẫu thuật của y tựa như lúc nào cũng đều có thể bẻ gãy cổ gã. Giờ đây chúng chẳng khác nào cây kìm sắt, không thể lay chuyển.

Vì dục vọng khao khát một đường sống, Giang Hách điên cuồng cố gắng tách tay Nhiếp Gia ra. Bên miệng của y xuất hiện vài vệt máu do bị Giang Hách cào trúng.

Ánh mắt Nhiếp Gia thâm trầm, nóng nảy mà chửi thầm một tiếng. Sau đó y dứt khoát bẻ gãy hai cánh tay của Giang Hách. Giang Hách đang cố gắng hít thở. Rốt cuộc khi lấy lại được nhịp thở thì bị Nhiếp Gia ấn đầu lên bàn. Vốn Giang Hách cao hơn y nửa cái đầu. Nhưng giờ đây so với Nhiếp Gia lại chẳng khác nào một đứa trẻ con không hề có lực phản kích, tùy ý y nhào nắn, bóp nặn.

“Yến Tô! Yến Tô, tôi biết sai rồi. Vừa nãy tôi chỉ lỡ mồm nói bậy. Xin lỗi Yến Tô, tôi không cố ý. Năm đó đều là do Giang Dương, Giang Dương bảo tôi bỏ thuốc cậu rồi chụp mấy tấm hình kia cho Giang Triệu Lân xem. Chính nó muốn đuổi cậu ra khỏi Giang gia, tôi cũng chỉ bị nó uy hiếp. Cậu tha cho tôi đi mà.”

Gã cực kỳ sợ hãi, bởi ngón tay cái của Nhiếp Gia đang đặt trên mắt phải của gã, từ từ ấn xuống! Gã có cảm giác con ngươi của mình sắp bị móc ra!

Gã cật lực xin tha, mồ hôi lạnh trên người chảy ròng ròng. Nước mắt đã sớm hòa làm một cùng mồ hôi nhưng Nhiếp Gia không hề bị lay động, thậm chí lực ấn trên ngón tay càng ngày càng mạnh. Giống như y thật sự muốn móc con ngươi của gã ra.

“Loại người như mày, nếu không cho chút dạy dỗ thì mày liền không biết có nên đá một tấm thép hay không*.” Giọng nói Nhiếp Gia lạnh băng. Đôi mắt sắc bén như đao liếc quanh những nơi yếu ớt của Giang Hách, suy nghĩ xem nên ra tay từ chỗ nào.

*Đoạn này ý của Nhiếp Gia đại loại là người có bối cảnh thì có nên động hay không.

“Bác sĩ Yến!” Một giọng nói lo lắng đánh gãy ý muốn đầy kích động của Nhiếp Gia. Ngẩng đầu lên thì thấy Vương Tông - trợ lý của Hoắc Thanh, khuôn mặt vô cùng lo lắng chạy vào. Nhìn thấy Nhiếp Gia bình yên vô sự, sắc mặt hòa hoãn hơn một chút. 

“Ngài không có chuyện gì là tốt rồi.”

Lúc này Nhiếp Gia mới nhớ ra, mình đang cùng Hoắc Thanh call video, vẫn chưa có tắt. Cúi đầu nhìn laptop, y thấy Hoắc Thanh đang vô cùng nghiêm túc nhìn y. Nếu để ý kỹ sẽ thấy trong mắt hắn còn có một tia khủng hoảng. Trong lòng Nhiếp Gia căng thẳng, lập tức buông tay đang giữ chặt Giang Hách ra, lùi về sau một bước.

        

Ban đầu y đã từng nhắc nhở bản thân phải kiềm chế chính mình trước mặt Hoắc Thanh. Nhưng ban nãy bị chọc tức liền mất khống chế. Nếu như Vương Tống không đến kịp, sợ là y sẽ thật sự bóp nát nhãn cầu của Giang Hách trước mặt Hoắc Thanh.

Giang Hách vừa nhặt được một cái mạng về mà nằm co quắp trên mặt đất. Gã sợ đến mức hai chân run rẩy, muốn bò dậy để chạy đi cũng không được.

Nhiếp Gia cũng chẳng ổn lắm. Vừa nãy rõ ràng y là người hành hung nhưng lúc này lại hoảng sợ, không biết làm sao. Cắn cắn cánh môi mỏng, cuối cùng y không nói gì mà gập laptop lại.

“Cút.” Nhiếp Gia âm trầm nhìn Giang Hách.

Gã nào dám không cút, vội vã cong đuôi, chật vật mà chạy ra ngoài.

Buồn bực mà thở dài, Nhiếp Gia cuộn mình trên ghế, thoạt nhìn vô cùng khổ sở.

Lúc điện thoại di động của Vương Tông vang lên, Nhiếp Gia vẫn còn co người, không hề bị lay động. Vương Tông nhận điện thoại, nói: “Vâng ông chủ, bác sĩ Yến không có chuyện gì. Ngài không cần lo lắng... vâng... vâng.”

Sau khi cúp điện thoại, Nhiếp Gia nhìn anh, hỏi: “Hoắc Thanh?”

“Vâng, ông chủ vô cùng lo lắng cho an toàn của ngài.” Vương Tông cung kính, rũ mắt nói.

“Anh cũng thấy rồi, tôi không có chuyện gì. Anh đi đi.” Nhiếp Gia từ trên ghế đứng lên rồi ngã người xuống giường, chui vào trong chăn. Y cuộn mình thành một khối ở trên giường, chẳng khác nào con nhím.

Vương Tông lấy ra một tấm danh thiếp đặt ở trên bàn: “Bác sĩ Yến, đây là phương thức liên lạc của tôi. Nếu như ngài có dặn dò gì hoặc cần gì đó thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ đi làm ngay lập tức.”

Nhiếp Gia không lên tiếng, Vương Tông còn có việc phải làm nên cũng không nói thêm gì nữa, rón rén đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

【 Nhiếp tiên sinh, ngài đang lo lắng bị trưởng phòng nhìn thấy mặt hung ác của ngài sao?】

“Im lặng đi.” Tâm tình Nhiếp Gia rất không tốt, cơ bản không muốn nói chuyện.

Hệ thống trầm mặc một lúc nói:【 Ngài có thể tự tin hơn chút không?】

Nhiếp Gia không nói gì, thở đều đều, không biết có phải đã ngủ rồi hay không.

Hiệu suất làm việc của Vương Tông rất cao, chỉ đến giữa trưa liền làm xong hết những việc Hoắc Thanh giao. Anh tra rõ ràng nguyên nhân 12 năm trước, khi đó bác sĩ Yến chỉ mới là một thiếu niên một mình ra nước ngoài du học, cùng với những bức ảnh bị Giang Hách bí mật giấu đi.

Hết chương 12.

    

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi