NHÂN VẬT PHẢN DIỆN VẢ MẶT HÀO QUANG NHÂN VẬT CHÍNH

Chương 29: Thế giới 2- Solo mới biết ai là cha (3)

Editor: Méo

Beta: Min

Nhiếp Gia cảm nhận được phía sau có người nắm vai mình, sức lực như thể không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào. Chưa kịp định thần, y ngay lập tức bị người phía sau đẩy mạnh, lưng áp lên tường. Một người đàn ông cao hơn y nửa cái đầu đứng che khuất y, thần sắc cấp bách, ánh mắt căng thẳng, rồi lại chuyển sang mờ mịt mà nhìn y.

Người đàn ông ấy hô hấp phát run, hơi thở gấp gáp, nhìn chằm chằm Nhiếp Gia, trong lòng rung động.

Nhiếp Gia vốn có chút tức giận, nhưng ngay khi đối diện đôi mắt hắn, cả người bỗng chốc ngây ngẩn, trái tim trong lồng ngực đập loạn một hồi.

Thời Kham.

Những lo lắng thấp thỏm sâu trong nội tâm Nhiếp Gia bỗng chốc hóa hư vô, tựa như một người vật lộn trong bóng tối tìm được một ánh sáng. Đời trước Nhiếp Gia dù có mạnh miệng đến mấy, trong lòng y vẫn tồn tại bất an lo sợ. Y căn bản không dám mạnh miệng như vậy, y sợ rằng Thời Kham sẽ phát hiện ra những biến đổi của y, lo lắng đời này Thời Kham sẽ không tìm y nữa...

"Nói cho tôi biết, cậu là ai?" Sư Tư nhìn vành mắt cậu thanh niên bắt đầu xuất hiện hơi nước, trong tim hẫng một nhịp.

Y không chỉ đeo khẩu trang, mà đầu cũng trùm mũ, cả khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt. Nhưng chính đôi mắt sáng như sao này lại buộc chặt cả người hắn,

Khi cùng y đối diện, Sư Tư cảm thấy cả linh hồn mình đều đang run rẩy tới kịch liệt.

Nhiếp Gia không khống chế nổi cảm xúc của mình nữa, một cái thở nhẹ mà khiến nước mắt đong đầy vành mi, y ôm lấy Sư Tư, vùi vào trong ngực hắn, không một tiếng động khóc lên, khiến hõm cổ Sư Tư nhanh chóng ướt nhẹp.

Thư ký đứng ở xa, mắt trừng gửi mộng qua biên giới, không biết phải làm sao.

"Đừng khóc." Sư Tư ôn nhu lên tiếng, một tay ôm lấy eo cậu thanh niên, tay còn lại vuốt nhẹ gáy y.

Phòng bệnh cao cấp có rất ít người, hành lang cũng chẳng mấy ai qua lại, hai người cứ thế lặng lẽ đứng ở hành lang ôm nhau, tận tới khi điện thoại trong túi Nhiếp Gia vang lên mới thôi.

Nhiếp Gia như vừa thoát khỏi chiêm bao, vội vã lau nước mắt, đang định nhận cuộc gọi từ Tiểu Lưu bỗng phát hiện trên sàn có vệt máu, y cau mày nói: "Chân anh bị làm sao vậy?"

Nhiếp Gia đang tính ngồi xuống kiểm tra, đã bị Sư Tư kéo dậy, nhẹ giọng nói: "Không có gì, lúc trước bị tai nạn giao thông, chuyện nhỏ ấy mà, không nghiêm trọng đâu."

Thư ký thấy bọn họ tách ra mới nhanh chóng chạy vọt tới: "Boss, vết thương của ngài lại bị vỡ rồi, tôi vừa báo với bác sĩ Nghiêm, ngài mau chóng khâu lại vết thương đi."

"Em đưa anh đi." Nhiếp Gia trực tiếp cúp điện thoại, vẻ mặt lo lắng nắm tay Sư Tư nói.

Động tác nho nhỏ như một đứa bé ngoan của y khiến trong lòng Sư Tư nở hoa, liền nắm lấy tay y. Nhiếp Gia thực ra cũng không muốn dung dăng dung dẻ với hắn, chỉ muốn lặng lẽ dùng dị năng của mình giúp hắn cầm máu, ai dè Sư Tư lại hiều nhầm, cùng y tay trong tay, mười ngón đan xen không dời.

KK che mắt phấn khích hú hét: 【Ố ~ là ~ lá ~ la ~】

Lỗ tai Nhiếp Gia không kìm chế được mà đỏ bừng lên, nhưng cũng không tách ra, theo Sư Tư xuống tầng dưới khâu lại vết thường một lần nữa bị vỡ.

Đợi Sư Tư không sao rồi, Nhiếp Gia mới cảm thấy an tâm, đi ra hành lang gọi điện cho Tiểu Lưu.

Tiểu Lưu nhận được cuộc gọi, vội hỏi: "Phi ca, bên tổ tiết mục đã liên hệ xong xuôi rồi, anh đang ở đâu thế? Tụi Phòng Phòng đi bệnh viện để đón anh, nói anh không có ở trong đó."

"Anh biết rồi, sẽ tự mình qua đó." Nhiếp Gia nói.

"Vâng, vậy bọn em sẽ tới đài truyền hình đợi anh."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Nhiếp Gia liếc mắt nhìn thời gian, đã không còn sớm, chớp mắt đã đến bữa trưa, phải nhanh tới đài truyền hình thôi.

"Em có chút chuyện phải đi, nhưng sẽ tới tìm anh nữa. Anh có danh thiếp không?" Nhiếp Gia trở về phòng bệnh nói với Sư Tư.

Sư Tư con ngươi tối đen, nói với thư ký: "Bút." Thư ký nhanh chóng lấy bút từ trong âu phục đưa cho hắn, Sư Tư kéo tay Nhiếp Gia, viết số điện thoại cá nhân của mình lên tay Nhiếp Gia, khẽ cười nói: "Anh không có danh thiếp, nhưng bất cứ lúc nào em cũng có thể gọi qua số máy này tìm anh."

Nhiếp Gia nở nụ cười, vừa muốn rút tay về đã bị Sư Tư bắt được đầu ngón tay, trong mắt chứa đựng ý cười sáng loáng đầy ôn nhu nhìn Nhiếp Gia: "Em vẫn chưa nói cho anh biết tên của em đâu."

"Em là Nghê Phi." Y cười hỏi: "Anh thì sao?"

"Sư Tư."

"Vết thương của anh rất nghiêm trọng, đừng có lúc nào cũng tùy tiện đi lại, càng không nên dính nước. Em phải đi rồi, tối nay sẽ gọi cho anh, bye bye." Nhiếp Gia quỳ một gối lên giường, hạ người tới gần Sư Tư, không nhịn được mà kéo khẩu trang của mình xuống, hôn một cái lên mặt Sư Tư, sau đó mới chầm chậm rời đi.

Sư Tư ngẩn người, sau đó đưa tay nhẹ nhàng xoa nơi vừa được hôn, ánh mắt xa xăm, như thể đang hồi tưởng lại cảm giác mềm mại mà bờ môi cậu thanh niên ấy để lại.

"Boss, cậu ta tiếp cận ngài là có mục đích gì đây?" Thư ký đánh bạo nhắc nhở.

"Hả?" Sư Tư kéo hồn vía bay tận chân trời của mình trở lại, khôi phục trạng thái lạnh lùng ngày thường, nhìn thư ký nói: "Cậu ấy làm sao có thể biết được ta."

Thư ký trợn tròn mắt nói: "Boss, ngài không nghe thấy y nói gì sao? Y là Nghê Phi đó! Y là một thành viên trong đoàn của cậu chủ Sư Diên, làm sao không biết được ngài là ai cơ chứ!" Nhưng boss lại chẳng biết Nghê Phi là ai, thư ký cũng khiếp sợ không kém. Nghê Phi tiếng tăm lừng lẫy bao nhiêu?! Tên y hiện tại tung bay phần phật trên khắp các trang nhất mọi website, boss một chút cũng chẳng quan tâm sao?

"Y là thành viên của D đoàn?" Lông mày Sư Tư phút chốc nhíu lại, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt trở nên khó coi cực độ.

Thư ký vội vàng lôi từ trong ngực ra một cái Ipad, tìm những tin tức về D đoàn đặt trước mặt Sư Tư.

Sư Tư thần sắc không đổi xem một hồi, trong mắt dậy sóng nói: "Hiện tại Sư Diên ở đâu?"

"Cậu Sư Diên gần đây đang tham dự một gameshow, chắc hẳn là đang ở đài truyền hình." Thư ký nói.

Sư Tư sa vào trầm mặc, không nói một lời xem lướt qua tin tức có liên quan tới cậu thanh niên, đâu đâu cũng đều xuất hiện những từ ngữ nhục mạ, khiến sắc mặt hắn càng ngày càng đen như đáy nồi. Thư ký đã đi theo Sư Tư nhiều năm, chưa lần nào thấy được hắn tức giận đùng đùng tới như vậy, đứng bên cạnh im lặng, không dám ho he.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Nhiếp Gia bắt xe đi tới đài truyền hình, đem số của Sư Tư lưu vào danh bạ, ngập ngừng không nỡ lau vết mực trong lòng bàn tay.

Lúc Nhiếp Gia xuống xe, đoàn trợ lý nhanh chóng đi tới bao thành một vòng xung quanh y, ngăn chặn đội phóng viên đang ùa tới, hộ tống Nhiếp Gia tiến vào trong tòa nhà.

Người đại diện Hạng Hiển Dân vừa mới thỏa thuận cùng tổ tiết mục xong, ngay sau khi kết thúc cuộc gọi liền lập tức tuồn ra thông tin Nghê Phi trở về D đoàn, khiến cho độ hot chương trình tăng vọt, fan hâm mộ vì tin này mà bùng nổ, hóng ngày tham gia show để hú hét cùng idol.

Fan OT3 tuy rằng không ưa Nghê Phi nhưng lúc này cũng hưng phấn lạ thường. Lần này D thắng chắc! Nghê Phi trở về vào thời khắc này coi như y còn có chút lương tâm!

Đoàn trợ lý ngăn chặn từng đợt phóng viên ồ ạt muốn xông vào đài truyền hình, cuối cùng cũng có thể coi như dừng lại, chỉ còn lác đác vài phóng viên đưa tin và cameraman* đứng đấy. Tổ tiết mục đúng là tâm cơ, tuy rằng sẽ phát sóng một ít chuyện ngoài lề trên website của đài truyền hình, nhưng từ trước tới nay chưa từng có trường hợp vừa vào cửa đã có phóng viên chạy theo điên cuồng chụp ảnh như vậy. Điều này đủ biết Nghê Phi hot như nào, huống chi đây còn là gameshow âm nhạc mà Nghê Phi tham gia, tổ tiết mục đã sớm mong đợi điều này từ trước.

(*) Cameraman: là người cầm máy quay, thường đi theo các phóng viên để ghi hình.

Tiểu Lưu đi trước dẫn đường tới phòng huấn luyện, Phòng Phòng cầm lấy ba lô Nhiếp Gia, hỏi: "Phi ca, sao anh đột nhiên muốn tới đây vậy? Eo của anh vẫn còn đau mà!"

"Vinh dự do tôi cố gắng có được, tôi phải tự tay bảo vệ lấy nó." Lúc này, ngọt ngào yêu thương trong mắt Nhiếp Gia đã rút đi từ lâu, y đút hai tay vào trong túi, nhanh chân đi tới phòng huấn luyện, tư thái kiêu căng, ánh mắt sắc lạnh, cuồng ngạo tới mức ngông cuồng, tự cao tự đại.

Phòng Phòng nhìn khuôn mặt đẹp không lối thoát của lão đại bọn họ, tâm tình thiếu nữ ầm ầm như sóng cuộn biển trào.

Đẩy cửa phòng huấn luyện, đập vào mắt là ba thanh niên luyện nhảy tới toát mồ hôi từ đầu tới chân đang đồng loạt nhìn về phía cửa.

Trong đó, Sư Diên, người có mái đầu màu đỏ, hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói: "Mấy giờ rồi? Sao cậu không chờ tới ngày mai, lúc chương trình bắt đầu ghi hình rồi hãy đến?!"

Hết chương 29.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi