NHÂN VẬT PHẢN DIỆN VẢ MẶT HÀO QUANG NHÂN VẬT CHÍNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính - Chương 7: Con riêng của hào môn, kính mắt-play

Chương 7: Con riêng của hào môn, mắt kính-play (7)

Editor: Tiêu

Beta: Xoài

Nhiếp Gia theo Hoắc Thanh đi vào, từ xa đã thấy có một giá tranh được dựng bên hồ, phía trước giá tranh có một bé trai đang đứng. Hoắc Vân đang ngồi trên ghế mây, mái tóc dài óng ả, cô bưng chén trà đen, trên đùi có để một quyển sách mà chồng cô mới viết được một nửa. Khuôn mặt cô mang vẻ ưu buồn nhưng lại không một chút nào ảnh hưởng vẻ đẹp thanh lệ, tựa như một vị công chúa được bảo vệ trong tháp ngọc, làm cho người ta đầy thương tiếc mà không biết phải làm sao khiến cô vui vẻ.

“Mẹ ơi, bác hai về rồi, còn mang theo khách nữa.” Diệp Tiểu Quyết vội vàng đặt cọ xuống bảng vẽ, ngẩng đầu nói với Hoắc Vân.

Hoắc Vân ngẩng đầu lên, đầu ngón tay phút chốc căng thẳng. Cô tự nhiên là nhận ra Yến Tô, ở nước ngoài là chuyên gia về khoa não, có danh tiếng khá cao. Chỉ là Hoắc Vân đã từng mời những chuyên gia nổi danh hơn Yến Tô nhiều nhưng đều bó tay toàn tập, mấy năm qua cô ngược lại là không hề cân nhắc tới vị bác sĩ trẻ tuổi này.

Biệt thự Hoắc gia rất lớn, lại không có bao nhiêu người, ngoại trừ quản gia, người hầu cùng nhân viên y tế, thêm anh em Hoắc thị cùng Diệp Tiểu Quyết và Diệp Thư Minh hôn mê nhiều năm, đi đến chỗ nào cũng đều là yên lặng, ngoại trừ tiếng bước chân của chính mình không hề có bất kì động tĩnh khác.

Nhiếp Gia đơn giản cùng Hoắc Vân chào hỏi, liền theo nhân viên y tế cùng đi xem tình huống của Diệp Thư Minh, Hoắc Thanh muốn cùng đi vào, lại bị Hoắc Vân kéo lại.

“Anh…” Hoắc Vân sốt sắng mà siết tay Hoắc Thanh.

“Yên tâm, y chắc chắn.” Hoắc Thanh nói với em gái.

Hoắc Vân nhất thời không nói một lời nắm chặt năm ngón tay, thở nhẹ một chút cũng không dám.

Trước khi Diệp Thư Minh tỉnh dậy, hắn vốn là không nên nói như thế với Hoắc Vân, dù sao bốn năm qua, Hoắc Vân trải qua quá nhiều lần hương vị hi vọng rồi lại rơi vào tuyệt vọng, mà Hoắc Thanh lúc này lại chắc chắn tin tưởng vị bác sĩ Yến trẻ tuổi này, liền chính hắn cũng không rõ là tại sao. Hắn cảm thấy nơi sâu nhất trong trí nhớ của chính mình ẩn giấu hình ảnh có liên quan đến vị bác sĩ Yến này, nhưng hắn không nhớ ra được.

Trong phòng, Nhiếp Gia nhìn một chút tình huống của Diệp Thư Minh, lại hỏi nhân viên y tế một vài vấn đề liền trầm mặc, không có động tác kế tiếp, chỉ là lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn bức tranh sơn dầu ở trên tường.

Bên trong bức tranh vẽ hoa u linh lan (*) với những tư thái xiêu vẹo quỷ quyệt, kết cấu mặc dù đẹp đẽ, lại cùng với khung tranh phỉ thúy không xứng đôi chút nào, tựa như một chiếc hộp bảo thạch chứa toàn bùn đất.

(*): là một loài cây thân thảo sống lâu năm có khả năng tạo thành các cụm dày dặc nhờ loang rộng theo các rễ ngầm dưới mặt đất gọi là thân rễ. Các thân rễ này tạo ra rất nhiều chồi mỗi mùa xuân.

( hình ảnh )

Mà bức u linh lan này chính là do Mạnh Khiêm vẽ, Giang Dương dùng ba triệu để mua bức tranh này từ chỗ bán đấu giá đưa cho Hoắc Vân.

Hoắc Vân là một hoạ sĩ, đồng thời danh tiếng cũng nổi, địa vị cũng là ngang hàng với Diệp Thư Minh bên văn học, bức tranh như thế này đối với cô mà nói thì giống như một đứa trẻ tập vẽ nguệch ngoạc, Hoắc Vân lại trân trọng mà đóng khung phỉ thúy, treo vào phòng của chồng mình.

“Bác sĩ Yến thích bức tranh này?” Hoắc Thanh đẩy cửa tiến vào liền thấy Nhiếp Gia nhìn bức tranh sơn dầu trên tường không chớp mắt.

Nhiếp Gia dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ môi, bờ môi nhạt màu liền ửng đỏ. Ánh mắt Hoắc Thanh ám trầm, lòng hắn không rõ nguyên nhân trùng xuống, mong muốn vuốt nhẹ đầu ngón tay mảnh khảnh của y, muốn xoa những sợi tóc mềm mại của y, thậm chí muốn hôn đến khi đôi môi mỏng của y đỏ bừng. Yết hầu của Hoắc Thanh khẽ nhúc nhích, phải bỏ ra khí lực rất lớn mới đè xuống sự kích động mà chính bản thân hắn cũng không hiểu được khi nhìn y.

“Bức tranh này, có điểm nào đáng để yêu thích hay sao?” Nhiếp Gia đối với ý đồ không an phận của Hoắc Thanh không hề phát hiện, tiếp tục đánh giá bức tranh kia.

Hoắc Thanh câu môi nở nụ cười, “Tranh xác thực không phải đẹp đẽ gì, chẳng qua là vẽ u minh lan mà Thư Minh thích nhất, Tiểu Vân rất vui vẻ, liền treo lên.”

“Thì ra là như vậy…” Nhiếp Gia lẩm bầm.

Hôn nhân của Diệp Thư Minh cùng Hoắc Vân cũng không công khai, không ai biết Diệp Thư Minh là em rể Hoắc Thanh, cũng không ai biết anh đã thành người thực vật, lại không ai biết đến anh ta yêu thích u linh lan. Chỉ là trùng hợp Mạnh Khiêm vẽ một bức u linh lan, liền trùng hợp được Giang Dương đấu giá đưa cho Hoắc Vân, trùng hợp khiến Hoắc Vân vui, tất cả những thứ này đều là trùng hợp mà thôi, hoặc là nói đều nhờ vào vòng hào quang mà Giang Dương cùng Mạnh Khiêm có trên đầu.

“Bác sĩ Yến, tình huống của chồng tôi sao rồi?”

Hoắc Vân bước vào, ánh mắt thấp thỏm bất an. Nhiếp Gia như trước nhàn nhã ngồi ở trên ghế, nhàn nhạt nói:

“Trạng thái thân thể bệnh nhân rất tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp thu giải phẫu.”

Sắc mặt Hoắc Vân chưa thay đổi mà hơi mím môi:

“Bác sĩ Yến, ý của tôi là giải phẫu tỷ lệ thành công có bao nhiêu?” Nàng ít nhiều gì vẫn có chút không tin vị bác sĩ trẻ tuổi này.

Nhiếp Gia nở một nụ cười diễm sắc, hướng nàng nói: “100%.”

Tối hôm qua Nhiếp Gia đã cùng bệnh viện tốt nhất liên hệ sắp xếp xong xuôi việc giải phẫu, Hoắc Vân tuy rằng không tin y lắm, nhưng có Hoắc Thanh tại, rất nhanh liền an bài Diệp Thư Minh nhập viện. Kỳ thực vốn là có thể không cần có trình tự giải phẫu này, chỉ là đây rốt cuộc cũng chỉ là một phổ thông thế giới thôi, Nhiếp Gia cần thiết che giấu một cách tương đối.

Hoắc Thanh cùng Hoắc Vân chờ bên ngoài phòng giải phẫu, cô thấp thỏm đến mức trong lòng bàn tay cùng trên trán đều là mồ hôi lạnh.

Ca giải phẫu này tiến hành trong 16 giờ, thời điểm kết thúc đã là hừng đông. Nhiếp Gia cũng không nghĩ tới bởi vì thế giới hạn chế mà chỉ có thể sử dụng ít dị năng như vậy, bỏ ra mười sáu tiếng tiêu hao dị năng mới toàn diện chữa trị chấn thương não bộ của Diệp Thư Minh cùng bắp thịt bị tổn thương của anh bởi nằm 4 năm trên giường bệnh. Quá trình tiêu hao dị năng bị ảnh hưởng bởi hạn chế thế giới khiến Nhiếp Gia vô cùng thống khổ, huống chi thân thể Yến Tô cũng không có thể gánh vác nhiều năng lượng vốn không thuộc về thân thể. Giải phẫu kết thúc, cũng mang ý nghĩa Nhiếp Gia chịu đựng qua một hồi hình phạt tàn khốc.

“Bác sĩ Yến!” Cửa phòng giải phẫu vừa mở, Hoắc Vân lập tức sốt sắng mà đứng lên.

Sắc mặt Nhiếp Gia tái nhợt, một tay vịn tường suy nhược mà thở dốc, “Không có biến số gì xảy ra thì sắp tới sẽ tỉnh lại, đưa đến phòng bệnh an dưỡng thật tốt là được.”

Vừa mới dứt lời, trái tim vốn đang treo lơ lửng của Hoắc Vân như được trở lại vị trí, Nhiếp Gia trượt tay, suýt nữa cứ như vậy mà ngã trên mặt đất, Hoắc Thanh tay mắt lanh lẹ ôm lấy eo của y, trầm giọng nói: “Tôi đưa em đi về nghỉ.”

Nhiếp Gia dở sống dở chết mà treo trên người Hoắc Thanh, y cũng không muốn cậy mạnh liền gật đầu, không nghĩ tới Hoắc Thanh trực tiếp đem y bế ngang lên, không quan tâm thủ tục còn lại của bệnh viện mà rời đi.

Hoắc Thanh không nói một lời liền đi, ánh mắt Hoắc Vân có chút quái dị mà nhìn bóng lưng anh trai mình, không biết đang suy nghĩ gì. Rất nhanh Diệp Thư Minh được đẩy ra, nàng cũng không rảnh suy nghĩ cái khác liền vội vàng đi theo vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.

Nhiếp Gia vô lực ôm cổ Hoắc Thanh, nội tâm có chút kháng cự cùng một người thân mật như vậy, mà lực đạo Hoắc Thanh ôm y hoàn toàn không cho y phản kháng, đừng nói trên người Nhiếp Gia bây giờ một chút khí lực không có, coi như là lúc bình thường cũng giãy không ra. Y lén lút ngẩng đầu nhìn gò má Hoắc Thanh, không bao lâu cũng là lặng lẽ buông lỏng tay ra, mệt muốn chết mà dựa vào vai Hoắc Thanh ngủ.

Hoắc Thanh không đem người đưa về Giang trạch, mà dặn dò trợ lí lái xe trở về biệt thự bên hồ, đem người mang vào phòng của mình. Hắn cởi áo khoác cho y, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên gáy của y. Y tựa hồ vô cùng mệt mỏi, một đường bị hắn ôm lại đây đều không có một chút nào tỉnh táo, lúc này vừa nằm lên gối lập tức ngủ được thực trầm, nằm ở trên giường cũng giống khi hắn gặp y lần đầu tiên ở Giang trạch, y đem mình cuộn thành một đoàn.

Y giống như cực kì khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Hoắc Thanh lẳng lặng mà trông coi ở bên giường, không mặt khi ngủ say của y tựa như một đứa nhỏ cô đơn không noi nương tựa vậy. Nhìn một lúc lâu, Hoắc Thanh chậm rãi nhăn mày lại, hắn cảm thấy cực kì không đúng.

Rạng sáng ngày hôm sau, y không có tỉnh, vẫn đang ngủ say, chỉ là trước đó không lâu trở mình mà thôi, bằng không Hoắc Thanh cơ hồ hoài nghi y có phải là ngất đi không.

“Ông chủ, tiểu thư gọi tới.”

Trợ lý tay cầm điện thoại di động tiến vào, tận lực nhỏ giọng hướng Hoắc Thanh nói. Từ khi ông chủ trở về từ bệnh viện, bác sĩ Yến đã ngủ cả ngày, ông chủ vẫn luôn trông coi ở bên giường mất ăn mất ngủ, trợ lý rất là khó hiểu lại cũng không dám dò hỏi.

Hoắc Thanh không nói một lời nhận lấy điện thoại, bên kia là âm thanh Hoắc Vân tận lực đè nén kích động, nức nở truyền tới

“Anh… Vừa nãy ngón tay Thư Minh động! Không phải em hoa mắt, ngón tay của Thư Minh thật sự động!”

“Tô Tô không phải nói Thư Minh sẽ sớm tỉnh lại sao, em chăm sóc cậu ấy thật tốt, chính mình cũng chú ý nghỉ ngơi.” Hoắc Thanh thấp giọng nói.

Tô Tô? Trợ lý đứng ở phía sau hắn, nhìn người đang nằm ngủ ở trên giường, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Không chỉ là do cách xưng hô với bác sĩ Yến của Hoắc Thanh bỗng nhiên thân mật, mà còn việc ngay cả khi nghe đến tin tức Diệp tiên sinh sắp tỉnh, phản ứng của ông chủ cũng quá mức thong dong rồi đi….

Hoắc Thanh không cùng Hoắc Vân nhiều lời, nói vài câu liền cúp điện thoại, sau đó đưa điện thoại di động cho trợ lý, nhàn nhạt nói: ” Đừng quấy rầy tôi.”

Trợ lý lập tức gật gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Giấc ngủ này của Nhiếp Gia chính là gần sáu mươi tiếng, nằm trên giường hơn hai ngày liền, dù có chút hoa mắt váng đầu nhưng thân thể đã tốt hơn khá nhiều. Y mở mắt ra, nhìn về phía ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, ánh nắng ấm áp chiếu lên khuôn mặt, khiến đôi đồng tử vốn là đồng sắc cực nhạt của Nhiếp Gia phản chiếu tựa như bảo thạch trong suốt. Bốn phía vắng lặng, đã là hoàng hôn nên trong phòng cũng không sáng lắm, đại đa số người tỉnh lại khi mặt trời lặn lại ở không gian tĩnh lặng như vậy sẽ ít nhiều có cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ, cô độc bất kham. Nhiếp Gia trái lại rất hưởng thụ loại cảm giác cô tịch này. Y ở trên giường ngồi dậy thoải mái xoay lưng, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm trầm thấp: “Tỉnh rồi?”

Nhiếp Gia vốn tưởng rằng gian phòng không có ai, đột nhiên lại có tiếng nói làm y sợ hết hồn, thắt lưng mỏi cũng cũng chưa giãn xong liền đem hai cánh tay vươn ra ngoài thu lại trong chăn, khuôn mặt hữu kinh thất sắc mà quay qua nhìn, chỉ thấy Hoắc Thanh đang ngồi bên cạnh giường ở nơi ánh sáng không chiếu tới, ánh mắt như có điều suy ngẫm mà nhìn y.

"Em ngủ rất lâu.” Hoắc Thanh nói.

Thần kinh vốn đang căng thẳng của Nhiếp Gia bình tĩnh lại, rõ ràng ngủ gần ba ngày nhưng thoạt nhìn tinh thần có chút uể oải, mệt mỏi nói:

“Diệp Thư Minh tỉnh chưa?”

“Vẫn chưa.”

Ánh mắt Hoắc Thanh vẫn không thay đổi, vẫn luôn luôn dán chặt trên người Nhiếp Gia mà đánh giá. Nhiếp Gia không hề phát hiện, nghe nói Diệp Thư Minh còn không có tỉnh trong lòng có chút thất vọng, người còn chưa có tỉnh lại, y đương nhiên không thể cây ngay không sợ chết đứng mà mở miệng hướng Hoắc Thanh lấy cổ phần, chỉ có thể tiếp tục chờ một chút, Tần Diệc Nhiên bên kia cũng chưa lấy được công trình điền hải, về mặt tài chính cũng chưa vội. Nghĩ tới đây Nhiếp Gia bỗng nhiên giật mình, y chợt nhớ ra điện thoại di động đã bị y ném hỏng khi còn ở Vân Nam, Tần Diệc Nhiên hiện tại coi như muốn liên lạc với y thì cũng liên lạc không được.

“Hoắc tiên sinh, có thể cho tôi mượn điện thoại di động dùng một chút không?” Nhiếp Gia hỏi.

Hoắc Thanh không động một chút nào, chỉ gọi trợ lý tiến vào đem điện thoại di động của chính mình cho Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia đăng nhập hòm thư của bản thân, phát hiện xác thực không có email nào của Tần Diệc Nhiên mới yên tâm. Y đăng xuất tài khoản,đang muốn trả lại điện thoại cho hắn, chợt cảm giác mình bị bao phủ bởi một bóng người, sau đó liền bị đẩy ngã mà không thể kháng cự.

” Bác sĩ Yến, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?”

Hoắc Thanh nắm cổ tay mảnh khảnh của Nhiếp Gia, trực tiếp đem người áp ở trên giường, ánh mắt của hắn sắc như dao lại dường như mang theo nhiệt độ nóng bỏng thiêu người mà nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Gia. Hắn không còn dùng loại lễ độ của nhân sĩ mà trực tiếp động thủ đem người áp dưới thân mà chất vấn, lại như một con sư tử đói bụng lâu ngày.

“Không có, mời buông tôi ra.”

Nhiếp Gia vùng vẫy một hồi, mà hai tay Hoắc Thanh như đúc từ sắt thép khó có thể lay động, y không nhịn được nghiêng đầu đi, né tránh ánh mắt của Hoắc Thanh.

Hoắc Thanh tựa như không nghe thấy, thấy động tác nhỏ của y, không khỏi nở một nụ cười lạnh lùng.

” Phải không? Từ khi lần đầu gặp em cho tới hiện tại, tôi có loại cảm giác rất kỳ quái, tôi nghĩ chúng ta nhất định đã gặp nhau ở đâu đó rồi.” Đặc biệt là khi em ngủ say.

“Có lẽ là kiếp trước.”

Nhiếp Gia chế nhạo, y nói như vậy cũng không phải sai, y có thể nói là kiếp trước đã từng cùng Thời Kham gặp mặt. Nhiếp Gia lúc này nhớ tới Hoắc Thanh chính là Thời Kham, nhất thời cảm giác tâm hoảng ý loạn càng sâu, y vội vàng nói:

“Hoắc tiên sinh, tôi cầm dao giải phẫu mười sáu tiếng, cổ tay rất đau, có thể mời anh buông ra sao?”

Lông mày Hoắc Thanh nhíu lại, ngay lập tức liền buông lỏng tay,

“Xin lỗi, tôi không phải cố ý .”

Nhiếp Gia chống thân thể ngồi dậy, xoa xoa cổ tay bị Hoắc Thanh nắm đau, cúi đầu làm lộ ra một đoạn gáy trắng mịn, không biết là do không muốn xem Hoắc Thanh hay là do muốn né tránh ánh mắt của hắn.

Cảm giác quái dị càng nặng. Hoắc Thanh trong lòng phiền muộn, có chút khó chịu.

“Em ngủ rất lâu, đói không? Phòng ăn vẫn luôn chuẩn bị sẵn đồ ăn.” Hoắc Thanh nhẹ giọng nói.

Nhiếp Gia vẫn cúi đầu không lên tiếng, Hoắc Thanh liền đứng lên nói:

“Tôi xuống dưới chờ em, sau khi rửa mặt thì xuống đó đi.”

Chờ Hoắc Thanh rời đi, Nhiếp Gia mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, ngửa người ra sau ngã ở trên giường mà ngẩn người, không đến một lúc cũng cảm thấy đói bụng rồi. Nhiếp Gia đang định đi rửa mặt, vén chăn lên liền phát hiện trên người y đang mặc một cái áo sơ mi lớn hơn cỏ người của y hai số.

“Ai thay quần áo cho ta?” Nhiếp Gia nhíu mày.

Hệ thống nhanh chóng đáp:

【 Báo cáo! Trưởng phòng tự thay quần áo cho ngài, trong quá trình vẫn lén lút sờ mặt ngài, sờ soạng đến mấy lần! 】

Nhiếp Gia liền đem chân rút về trên giường, y trầm mặc rất lâu, hệ thống hỏi:

【 Nhiếp tiên sinh, ngài không vui sao? 】

“Ta có cái gì đáng để vui vẻ ?” Nhiếp Gia buồn bực nói.

Hệ thống nói:

【 Ngài thích trưởng phòng, trưởng phòng cũng tâm duyệt ngài, chẳng lẽ không phải việc đáng vui vẻ sao? 】

Nhiếp Gia cắn răng cả giận nói:

“Làm sao ngươi biết ta thích Thời Kham? Ngươi nhìn trộm ta!”

Hệ thống sợ hết hồn, vội vã giải thích:

【 Tôi không phải cố ý, chỉ là trong lúc ngài hôn mê tiến hành đo lường bình thường không cẩn thận phát hiện… 】

Nhiếp Gia tức đến nổ phổi, xốc chăn lên, thần sắc tối tăm mà tiến vào phòng tắm, không thèm phản ứng KK.

Hệ thống rung đùi đắc ý, có chút mờ mịt với trạng thái tinh thần hiện tại của Nhiếp Gia là sao, nó cẩn thận từng li từng tí một, hỏi:

【 Nhiếp tiên sinh, tôi bảo đảm với ngài phần tâm tình này của ngài tôi sẽ không tiết lộ cho trưởng phòng, hơn nữa kỳ thực ngài biết trưởng phòng là yêu thích ngài sao? 】

Nhiếp Gia không nói chuyện, đối với tình cảm của Thời Kham, y vẫn luôn biết.

Y và Thời Kham quen biết nhau từ thời niên thiếu, lúc đó sau khi Nhiếp Gia động lòng thì mơ hồ cũng có thể cảm giác được tình cảm Thời Kham che giấu nơi đáy mắt. Nhưng này đều đã qua quá lâu, Nhiếp Gia rõ ràng nhận thức đến mình bây giờ cùng bộ dáng mà Thời Kham yêu thích đã vô cùng khác biệt, ít nhất Nhiếp Gia trong quá khứ sẽ không thể nào mà mặt không đổi sắc, cứ thế chặt bỏ cánh tay một kẻ khác.

Hiện tại Thời Kham dùng thân phận là Hoắc Thanh để xuất hiện tại thế giới này, hơn nữa còn không có ký ức, sau khi thế giới này kết thúc, dữ liệu được chỉnh hợp, hắn chắc chắn có thể phát hiện y hiện tại đã không còn là Nhiếp Gia từng khiến hắn động lòng nữa.

Cái tình cảnh như vậy chắc chắn không thể tốt đẹp đến vậy đâu, Nhiếp Gia âm thầm nghĩ.

Tắm rửa xong, Nhiếp Gia đem đầy bụng tâm sự mà xuống lầu, trời bên ngoài cũng sớm đã tối đen, tầng dưới lại không có mở đèn, Nhiếp Gia đứng bên tay vịn cầu thang nhìn thấy Hoắc Thanh đưa lưng về phía y đứng ở bên cửa sổ, bên môi có một điểm đỏ sáng lập lòe, hắn đang hút thuốc lá, bóng lưng trầm mặc, cô tịch cực kỳ.

Nhiếp Gia ngẩn người, cuối cùng cũng không gọi hắn, đi thẳng qua phía phòng ăn.

Ba ngày sau Diệp Thư Minh tỉnh lại, Hoắc Vân đưa Diệp Thư Minh đến bệnh viện đệ nhất để kiểm tra tổng thể, không có vấn đề gì đáng lo nên đưa người trở về biệt thự. Trường hợp của Diệp Thư Minh khiến cho các bác sĩ giáo sư của bệnh viện đệ nhất khiếp sợ. Nhưng người này lại là con rể Hoắc gia, bất cứ tin tức gì cũng không thể công khai, cho nên mặc dù là ca bệnh khiến người khác phải kinh ngạc thì bệnh viện cũng chẳng dám công khai.

Diệp Thư Minh tuy rằng đã tỉnh, nhưng dù sao cũng nằm bốn năm, cơ bắp có chút thoái hóa, cần tiến hành vật lí trị liệu mới có thể khôi phục như lúc ban đầu, lúc này đi đứng có chút khó khăn, Hoắc Vân liền trực tiếp dùng xe lăn đẩy anh trở lại.

Ngày hai người trở về biệt thự, trời nắng đẹp, Hoắc Vân không thông báo trước cho Hoắc Thanh, kích động trở lại biệt thự, muốn cho hắn một niềm vui bất ngờ. Khi cô đẩy Diệp Thư Minh đi vào đại sảnh, Hoắc Thanh đang cùng bác sĩ Yến ngồi chung một chỗ thấp giọng đàm luận, bên cạnh còn có hai cảnh sát đang đứng.

Hết chương 7.

Editor có lời mún nói: Chăm chỉ...chăm chỉ... 3k8 từ r :">>>

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi