NHÂN VẬT PHẢN DIỆN VẢ MẶT HÀO QUANG NHÂN VẬT CHÍNH

Chương 89: Thế giới 4- Yêu là một tia ánh sáng xanh lục (4)

Editor: Tiêu

Beta: Min

Dù sao KK cũng không thể xác định chính xác thân phận đời này của Thời Kham nên mới dùng cách suy đoán như vậy, nhưng tên của hắn vừa nói ra thì Nhiếp Gia liền bình tĩnh.

Sau đó, Nhiếp Gia hậu tri hậu giác tỉnh táo lại, nhớ tới thân phận đời này của mình, sao lại cứ có ảo giác mình trồng một thảo nguyên xanh mượt trên đầu Thời Kham…?

Cần phải nhanh chóng tìm hắn, không biết đời này hắn có ký ức không, có ký ức thì còn dễ nói, không có ký ức.. như thế thì chẳng nói được gì…

Y lộ ra một ý cười không có lệ khí hiếm thấy, nói: “Giờ hắn đang ở đâu?”

KK nói: “Trong nhà Thời lão, tình huống có chút không tốt.”

Đêm khuya, nhà cũ Thời gia dưới ánh trăng giống như pháo đài ở rừng rậm trong những câu truyện ma quái xa xưa, tạo cho người ta cảm giác trang nghiêm lại có chút kinh dị, toàn bộ biệt thự không thấy một ánh đèn nào, âm u lại quỷ quyệt, chỉ có phòng ngủ của Thời lão mở một cái đèn ngủ mờ ảo, ngay cả căn phòng cũng không sáng hết, chỉ có thể nhìn thấy một ông già đang ngồi dựa trên giường cầm một quyển kinh thánh, nhắm mắt cầu nguyện gì đó.

Trên thảm trải sàn bên giường còn có một con chó Saint Bernard, đêm đã khuya, ngay cả con chó kia cũng phải cầu khẩn kêu với Thời lão, ngáp một cái.

Nơi ánh đèn mờ nhạt không chiếu sáng rõ ràng còn có hai người đang đứng, một người đàn ông và một người phụ nữ. Người đàn ông ngồi trên ghế salon, khí thế ngạo mạn, điệu bộ có chút cung kính đúng mực, sắc mặt không thay đổi nhìn Thời lão. Người phụ nữ kia thì đứng ở phía bóng tối sau lưng người đàn ông ngay cả dáng vẻ ra sao cũng không thấy rõ, nhưng lại có thể cảm giác được cô như đang đứng trên mũi đao, cắn chặt răng, nắm chặt tay, giống như đang gắng hết sức mà chịu đựng điều gì, đứng trong bóng tối nhưng có độ tồn tại 10 phần.

Con Saint Bernard kia liên tiếp ngẩng đầu nhìn qua, hiển nhiên là đang cảnh giác.

Một lúc lâu sau, Thời lão cầu nguyện xong, đặt tay lên kinh thánh, quay đầu nhìn người ngồi chờ trên ghế salon, nói: “Biết tại sao gọi mày về không?”

“Biết.” Giọng nói trầm thấp nhưng không hề sợ hãi, lạnh hơn cả nước biển ban đêm truyền đến.

“Người của nó bị chính phủ theo dõi, mày có thể lên tiếng thì mở lời đi, đừng có trơ mắt ra đấy, có thể giúp nó thì giúp một tay.” Thời lão nói.

Mặt Thời Kham vẫn lạnh tanh, chỉ là tầm mắt nhìn về phía con chó đang nằm sấp trên thảm, Saint Bernard duỗi thắt lưng đứng lên, lắc đầu, đổi tư thế nằm xuống. Mấy sợi lông rụng bay đi, dính lên ống quần âu của Thời Kham, hắn cúi đầu nhìn lông chó trên đùi, ánh mắt kia chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén.

Sát khí trên người của người phụ nữ đứng phía sau bỗng chốc dày đặc hơn, nhìn chòng chọc con chó kia, hận không thể lấy súng ra bắn cho thứ này một phát.

“Tôi không làm khó nó, chính là đang giúp nó.” Thời Kham lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, cốc nước đột nhiên bay tới, Thời Kham nghiêng đầu tránh thoát, trên mặt không tránh khỏi việc bị nước bắn lên. Người phụ nữ đứng phía sau bắt được cốc nước, cũng không quản việc nước nóng bắn lên tay, đặt cốc xuống bên cạnh, sau đó lấy ra một cái khăn tay đưa tới.

Con Saint Bernard bị tiếng cốc vỡ mà sợ hết hồn, nhảy lên giường quay ra gầm gừ với hai người, cơ thể của nó vốn lớn, nhảy một cái như thế lông bay trong không khí càng nhiều. Hô hấp của người phụ nữ kia trở nên dồn dập, cũng không nhịn nổi nữa, chỉ muốn đi tới túm con chó vứt ra ngoài cửa sổ! (Chỗ này chắc má Tắc bị nhầm vì vừa nãy có chi tiết thư ký đỡ được cốc nước rồi đặt lên bàn)

Thời Kham lau khô nước trên tay, giơ tay ngăn cô lại, lúc này cô mới một lần nữa nhịn xuống kích động trong lòng, lui trở về.

Thời lão không hề biết con chó yêu của mình suýt nữa bỏ mạng, vỗ giường tức giận mắng: “Nó là cháu ngoại trai của mày đấy!”

“Tôi biết, nếu nó thật sự khó khăn thì nó sẽ nói, không cần ngài truyền lời.” Thời Kham hờ hững nói, đứng lên, mặt không đổi sắc cài lại khuy áo, “Nếu ngài không có việc gì thì tôi đi trước.”

Nói xong hắn liền nhấc chân rời đi, người phụ nữ cũng theo sát phía sau, quay người đóng cửa lại, ngăn chặn tiếng mắng chửi của Thời lão ở trong phòng.

Thời lão tức giận không nhỏ, đỏ bừng mặt hướng về phía cửa mà chửi: “Đồ vô dụng!”

Rời khỏi phòng ngủ của Thời lão, thư ký không thèm che giấu sự lo lắng cũng như tức giận trên mặt, cắn răng nói: “Cách bệnh viện gần nhất cũng phải một đoạn đường, ngài nên uống thuốc trước đi.” Vừa nói vừa lấy hộp thuốc đổ một viên ra đưa cho Thời Kham.

Thời Kham nhận thuốc, trực tiếp cho vào miệng nuốt xuống, nhanh chân rời khỏi nhà cũ Thời gia, hắn bước đi rất nhanh, hô hấp trở nên dồn dập, không biết có phải do tức giận hay không.

Thư ký như sắp cháy đến nơi, tâm tình chẳng khác nào đang bị đặt trên vỉ nướng, “Tôi đi lái xe.”

Cô vừa dứt lời, trên đường lớn đối diện liền truyền đến tiếng thắng xe chói tai, một chiếc xe thể thao màu đen chặn ngang giữa dòng xe đi ngược chiều mà tới, không biết kẻ điên nào lái xe, tốc độ chẳng khác nào phóng tên lửa trên đường ngược chiều thì cũng thôi, nhìn kỹ, cái xe kia còn là đi lùi!

Tròng mắt thư ký trừng lớn, nhìn cái xe thể thao kia tông nát cổng của nhà cũ Thời gia xông tới, trong nháy mắt cảnh giác sờ về phía sau lưng.

Thời Kham vẫn đứng không nhúc nhích, nhìn đèn đuôi xe, trong mắt hoàn toàn không có cảm giác gì.

Phanh xe truyền đến tiếng kêu chói tai, xe thể thao dừng trước mặt hai người, cửa xe mở ra, một thanh niên gấp gáp thở hổn hển xuống xe. Mặc dù là dưới ánh sao ảm đạm, người này cũng tuấn mỹ đến mức khiến người phải kinh diễm, phải xuất thần. Nhưng thư ký không hề bị lay động, thấy mục tiêu người này rõ ràng là ông chủ, ngay lập tức rút súng ra lại thấy Thời Kham lạnh lùng giơ tay, ngăn cô lại, tùy ý để thanh niên đột nhiên xuất hiện này tới gần.

Nhiếp Gia căn bản không chú ý tới việc cạnh Thời Kham còn có một người nữa, giữa chân mày của y tràn đầy sự khủng hoảng, chạy về phía Thời Kham, cởi khuy áo trên cổ của hắn, thấy một mảng vết đỏ ghê người, trong đôi mắt kia toát lên sự đau lòng cùng chút tàn nhẫn mơ hồ.

“Sao lại nghiêm trọng như thế?!” Cho dù KK đã nói đi nói lại rất nhiều lần rằng phản ứng dị ứng lông chó của Thời Kham không nguy hiểm đến tính mạng nhưng chỉ cần thấy một mảng đỏ ửng trên da của hắn cũng khiến Nhiếp Gia đau lòng không thôi, chỉ muốn khởi binh vấn tội.

Phía sau vang lên tiếng mở cửa, là quản gia nghe thấy động tĩnh nên ra ngoài kiểm tra.

Thời Kham hơi nghiêng đầu, ôm lấy eo Nhiếp Gia, dùng thân thể của mình để che mặt y, đẩy y cùng lên xe.

Thư ký cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái, khởi động xe rời khỏi nhà cũ.

“Sau này đừng tới chỗ này nữa, rất nguy hiểm.” Trên đương đi, Thời Kham cúi đầu nói với Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia cầm tay hắn, chữa phản ứng dị ứng cho hắn, khẽ ừ một tiếng.

“Em tên gì?” Thời Kham hỏi.

Thư ký có chút mộng bức mà nhìn gương chiếu hậu, không hiểu tình huống hiện tại là như thế nào. Mỗi lần ông chủ về nhà cũ kiểu gì cũng bị Thời lão ép cho một bụng tức giận, vậy mà giờ lại có tâm trạng mà nói chuyện với một người hoàn toàn xa lạ… Cho dù không phải là vì Thời lão thì lúc thường cũng chưa từng thấy một ông chủ dịu dàng thâm tình như vậy…Ngạc nhiên.

“Còn khó chịu không?” Nhiếp Gia không trực tiếp trả lời hắn, nhưng lại xoa xoa trên mu bàn tay hắn, quan tâm hỏi mấy lần liền.

Y hỏi vậy, Thời Kham mới cảm thấy trên người hình như đã không cảm thấy khó chịu nữa. Nhiếp Gia kéo cổ áo của hắn ra nhìn một chút, rốt cục yên lòng thở phào nhẹ nhõm, dặn dò: “Phản ứng dị ứng của anh mạnh như vậy, sau này chú ý đừng tiếp tục tiếp xúc với nguyên nhân gây dị ứng nữa.”

Thời Kham nhìn đôi mắt của Nhiếp Gia trong khoảng cách gần, trong đôi mắt ấy tràn đầy sự dịu dàng cùng tình yêu nồng nhiệt, mạnh mẽ đánh một quyền vào tim Thời Kham.

Hắn nhẹ nhàng nói: “Được.”

Thư ký nghe vậy cười khổ, Thời lão cũng không phải là không biết đứa con trai này của ông ta bị dị ứng lông chó, lúc thường thì cũng chẳng biết là có thích chó hay không nhưng mà cứ khi nào gọi ông chủ về thì lần nào cũng phải gọi chó vào ngồi trước mặt, nếu muốn ông chủ rời xa khỏi nguyên nhân gây dị ứng thì trừ phi ông già kia chết.

Thư ký đại nghịch bất đạo mà nghĩ thầm trong lòng.

Một đường này, thư ký nghe hai người nhỏ giọng nói chuyện, theo lời dặn mà lái xe đến phòng thuê Thời Kham nghỉ tạm, lúc xuống xe cô còn muốn cản Nhiếp Gia lại hỏi hai câu nhưng chưa kịp thì đã thấy ông chủ nắm tay y đi xuống, đi vào thang máy.

Cô nhất thời thấy ngẩn cả người, không theo sau, mờ mịt một lát sau đó gọi điện thoại: “Không cần chờ ở bệnh viện nữa, về đi, phản ứng dị ứng của ông chủ hết rồi, sau đó tra một người cho tôi, Nhiếp Gia, cần tư liệu ngay lập tức.”

Tối hôm đó ai cũng không thoải mái, Nhiếp Gia mới vừa xuyên qua đang chán ghét thân phận đời này, Thời Kham ở nhà cũ cũng tức sôi ruột, Lâm Hạo Nhiên thì càng không cần phải nói, giờ còn đang nằm trong bệnh viện làm phẫu thuật kìa, mẹ Lâm biết con trai bị người đánh, lại còn là cái tên mấy năm trước thấy tiền sáng mắt, vừa tức lại vừa vội, lòng vội như muốn xé đến nơi.

Mà truyền thông Thế Gia cũng giống như Nhiếp Gia nói, các hạng mục to to nhỏ nhỏ liên tiếp bị thu hồi vốn đầu tư, nhân viên loạn nthành một đoàn, gọi cho ông chủ cũng không gọi được, không biết phải làm sao.

Ông chủ đang làm gì, ông chủ đang nói chuyện yêu đương.

Vừa vào cửa, Nhiếp Gia liền không nhịn được mà ôm Thời Kham từ phía sau, nhẹ nhàng nói: “Em nhớ anh.”

“Anh cũng rất nhớ em.” Thời Kham nói xong thì nhất thời ngây ngẩn, thanh niên là ai hắn cũng không biết, gặp cũng chưa từng gặp, nhớ từ đâu ra?

Có thể thật sự là nhớ, lúc không gặp thì không biết, vừa nãy gặp y ở nhà cũ, lần đầu tiên nhìn thấy y liền thấy hoảng loạn, tựa như thanh niên là ba hồn bảy vía mà hắn đã đánh mất, giờ mới trở về.

Trong lòng Thời Kham cảm thấy thỏa mãn, đầu óc lại có chút theo không kịp mà cảm thấy mờ mịt, hắn gỡ tay Nhiếp Gia ra, muốn nói gì đó, quay người lại chỉ thấy thanh niên mặt ửng hồng, ánh mắt long lanh nhìn hắn. Trong mắt y tràn ngập tình yêu không kìm nén được, trắng trợn mà mãnh liệt, rồi lại mang theo chút ngượng ngùng mơ hồ.

Nhiếp Gia biết đời này hắn không có ký ức, nhưng câu nhớ thương này của hắn vốn là chợt bật ra, có thể thấy được trong tiềm thức của hắn sự nhớ thương đối với y căn bản không ít hơn so với y.

Lỗ tai y đỏ bừng, liền dụi đầu vào lồng ngực Thời Kham, ôm chặt không chịu buông tay.

Thời Kham nhìn dáng vẻ của y đã rung động không thôi, trong lòng có cảm giác giữa bọn họ có một mối liên hệ hiển nhiên nào đó, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt nhưng ngay cả hai chữ ‘kiềm chế’ cũng không cần viết.

“Trên người sao lại thành như vậy?” Nhiếp Gia không buống tay, Thời Kham cũng tùy ý y ôm mình, trực tiếp ôm người đi vào phòng tắm.

Trước đó ánh sáng kém nên không thấy rõ, giờ có ánh đèn nên mới thấy rõ vết rượu loang lổ trên người y.

“Dùng bình rượu đánh vài người.” Nhiếp Gia rốt cục buông tay ra, tùy ý Thời Kham cởi quần áo bẩn trên người mình, trừng mắt nhìn hắn, đuôi mắt có chút ửng hồng do ngượng ngùng, nói: “Cùng nhau tắm?”

Thời Kham sững người một chút, kéo rơi một cái khuy áo sơ mi của y.

Hết chương 89. 

Editor có lời mún nói: Tập kích ban đêm nè!!!

À thiệt ra cũng không muốn nói gì, tui chỉ muốn đặt một vé cầu phòng tắm-play  mà tác giả thiếu tui thoi ಥ‿ಥ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi