NHẤT ĐAO XUÂN SẮC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Phúc Vũ

Khi Tô Tiểu Khuyết ngủ dậy, mặt trời đã lên cao ba sào, chỉ cảm thấy bả vai cùng cánh tay vừa tê vừa đau, mở mắt nhìn, liền hoảng tới mức suýt lăn xuống giường, hóa ra mình cư nhiên bị Thẩm Mặc Câu ôm ngủ cả đêm.

————-

Tiểu ăn mày mãnh liệt gật đầu, đang định dong dài vài câu, Tô Tiểu Khuyết lại như cận hương tình khiếp (xa quê lâu ngày khi trở về lòng thấy nôn nao) không dám nghe thêm, vội nói: “Tiểu tử ngươi nhớ cho kỹ, sau này nhỏ gan một chút, đừng cứ gặp người nào cũng trêu, nếu ngươi thật sự chọc giận vị đại gia này, có thấy bánh xe kia không? Sẽ nghiền đứt cổ ngươi như cổ gà a.”

Tiểu ăn mày nghe thế liền điếng người, Tô Tiểu Khuyết đứng dậy, cười nói: “Hảo hảo mà sống đi.”

Xoay người lên xe, Thẩm Mặc Câu đưa tay đỡ hắn, ngẩng đầu nhìn lại, tiểu ăn mày kia đã sớm lẩn vào đám đông, chạy còn nhanh hơn vài phần so với thỏ trốn mũi tên thợ săn.

Thẩm Mặc Câu cười nói: “Ta thật không biết, nguyên lai là ta làm tay ngươi bị thương, trông đáng sợ tới mức dọa hài tử kia chết khiếp.”

Tô Tiểu Khuyết nửa ngày mới đáp: “Hắn là đệ tử Cái Bang, hai vị bang chủ quá cố của Cái Bang đều có đại ân với ta. Ta không muốn hài tử này nối gót ta, không biết trời cao đất rộng, tương lai chịu thiệt.”

Thẩm Mặc Câu gật đầu hỏi: “Chẳng lẽ hiện tại ngươi đã biết trời cao đất rộng?”

Tô Tiểu Khuyết vén màn xe nhìn ra bên ngoài, quay lưng về phía Thẩm Mặc Câu, thuận miệng nói: “Ít nhất cũng không dám đối chọi với Thẩm cung chủ.”

Thẩm Mặc Câu nói: “Vậy ta nói trước một chuyện, ngươi hảo hảo nghe cho kỹ.”

“Đến Thất Tinh Hồ, ngươi trêu ai cũng được, duy nhất không được đụng tới Lý Thương Vũ.”

Những lời này nói thập phần từ tốn, nhưng lại ẩn ẩn uy hiếp.

Tô Tiểu Khuyết tâm niệm chợt động, đột nhiên nhớ tới hồi còn ở Xích Tôn Phong, mình và Tạ Thiên Bích từng nghe chuyện Lý Thương Vũ chính thức gia nhập Thất Tinh Hồ, lúc ấy đã cảm thấy nghi hoặc, Thẩm Mặc Câu không tiếc bỏ qua Nhạn Đãng, cũng không giúp Lý Thương Vũ tẩy sạch tội danh, trái lại một mình đến Thiếu Lâm cứu hắn, khác nào càng chứng tỏ Lý Thương Vũ cấu kết Thất Tinh Hồ?

Hiện tại còn nói thẳng không cho phép mình trêu chọc Lý Thương Vũ, sự việc càng lúc càng cổ quái.

Nếu cho rằng Thẩm Mặc Câu thật lòng thật dạ yêu Lý Thương Vũ đến tận xương tủy, vậy Tô Tiểu Khuyết hắn cũng quá ngốc đi, nhưng Thẩm Mặc Câu cứ thế che chở bảo hộ Lý Thương Vũ, rốt cuộc là có ý đồ gì?

Đang suy tư đến xuất thần, cằm chợt đau đớn, đã bị Thẩm Mặc Câu kéo lại, đoan đoan chính chính đối diện với đôi nhãn châu thâm thúy yêu dị kia: “Đang nghĩ gì đấy?”

Tô Tiểu Khuyết lần đầu tiên nhìn vào mắt hắn ở cự ly gần thế này. Năm trước phục kích, lúc mới gặp, liền bị mục quang hắn mê hoặc, lúc này càng cảm thấy tim đập cuồng loạn, chấn động đến trong ngực đau đớn không chịu nổi, nhất thời lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, bất giác nhích người lui về sau, nhưng ánh mắt lại như bị dán chặt vô pháp né tránh, cơ hồ không tự chủ được sắp buột miệng nói ra suy nghĩ trong đầu ban nãy, may mắn lúc tay lần ra sau, chạm ngay tay vịn của ghế ngồi, vô tình đụng trúng nơi gân mạch bị đứt, một trận đau nhức khắc cốt ập đến, Tô Tiểu Khuyết kêu lên một tiếng, ánh mắt theo đó dứt ra khỏi đối phương, lập tức thầm thấy may mắn, một bên xoa xoa cổ tay, một bên thấp giọng nói: “Ta đang nghĩ, hiện tại ta đã là một phế nhân, sao có thể làm khó được Lý Thương Vũ?”

Thẩm Mặc Câu nhãn thần nhu hòa đi vài phần, kéo cổ tay hắn qua xem một chút, nói: “Nối liền gân mạch đứt đoạn, cũng chẳng phải chuyện khó, sẽ không còn khổ sở như vậy nữa.”

Tô Tiểu Khuyết thuận thế vội hỏi: “Khi nào mới giúp ta chữa khỏi tay chân?”

Thẩm Mặc Câu mỉm cười đáp: “Tới Thất Tinh Hồ sẽ trị cho ngươi.”

Chăm chú ngắm nghía khuôn mặt hắn, nói: “Tiểu Khuyết ngươi phải nhớ, bất luận đến nơi nào, bất luận gặp ai, bất luận rơi vào tình cảnh gì, cũng không được buông xuôi bản thân. Ngươi xem, một năm qua nội lực của ngươi tán loạn nông cạn đi rất nhiều, nên biết, bi quan tuyệt vọng không thể giải quyết được vấn đề.”

Tô Tiểu Khuyết biết, từng chữ hắn nói đều mang theo máu thịt, hoàn toàn là lời từ đáy lòng, năm xưa Thẩm Mặc Câu thân làm nam sủng lúc chịu hành hạ tra tấn, có lẽ cũng nhờ vào sự cao ngạo ngoan cường, từng chút một thâu luyện tuyệt học, mới có được địa vị như ngày hôm nay. Trong lòng không khỏi thêm phần khâm phục lão hồ ly tinh đồng thời cũng là kẻ thù lớn nhất này.

Qua mấy ngày sau, lại một lần nữa đổi sang thuyền nhỏ, thủy lộ càng lúc càng hẹp, thường đi qua những hang động thạch bích, một đường kỳ cảnh dị sắc, nhìn đến hai mắt đều bận rộn, sau khi xuyên qua một cõi kỳ hoa dị thảo kéo dài hơn mười dặm, thủy lộ đột nhiên rộng rãi, nhưng lại có một lớp sương mù màu hồng phấn là đà phủ trên mặt hồ, Tô Tiểu Khuyết hoang phế võ công không ít, nhưng cả năm nay mỗi lần rảnh rỗi đều nghiền ngẫm Thanh nang dược thư đã ghi nhớ trong lòng, thành thử y thuật trái lại tiến triển vượt bậc, vừa thấy loại chướng khí độc hại này ngưng đọng trên mặt nước, ẩn hiện sau kỳ hoa, sắc màu diễm lệ chói mắt, trong màn sương còn chứa những tinh thể lấp lánh đủ màu sắc, lập tức biết ngay chính là kỳ độc chỉ có ở Thất Tinh Hồ Nam Cương: My gian phù đồ.

Quay đầu lại đã thấy Thẩm Mặc Câu thắp một ngọn nến trắng giữa khoang thuyền, Tô Tiểu Khuyết vội ngồi bên ánh nến, nhìn làn khói hồng mờ ảo bốc lên, nhịn không được ngứa nghề, cầm lấy thân nến vừa sờ vừa ngửi, khen: “Độc chướng trên mặt hồ vô cùng lợi hại, cũng chỉ có loại nến sáp Phù đồ luyện chế từ trong chính độc chướng này mới có thể kháng lại.”

Thẩm Mặc Câu liếc nhìn hắn: “Ngươi cư nhiên có thể nhận ra My gian phù đồ? Là ai dạy?”

Thấy Tô Tiểu Khuyết không dám đáp lời, chỉ cúi đầu tỏ vẻ đáng thương, không khỏi cười lạnh nói: “Là Trình Tốn đúng không? Người khác có lẽ sẽ không có kiến thức đến bậc này.”

Tô Tiểu Khuyết thấy hắn tuy cười lạnh, nhưng thần thái lại vui vẻ, biết hắn không có ác ý, vội nói: “Cung chủ anh minh thần võ, đoán chuyện như thần, ta làm sao qua mắt được cung chủ?”

Thẩm Mặc Câu hừ một tiếng, nói: “Có tiền đồ là tốt, nhưng nịnh nọt ta cũng vô dụng. Người của Thất Tinh Hồ đều như nhau, ta sẽ không giống Niếp Thập Tam luôn thiên vị che chở ngươi như vậy, sống hay chết, toàn bộ đều dựa vào bản lĩnh của ngươi.”

Tô Tiểu Khuyết rụt cổ lại, không nói gì nữa.

Thẩm Mặc Câu thấy vẻ mặt thành thành thật thật không dám làm càn của hắn, bất giác sinh lòng thương tiếc, ôn nhu nói: “Thừa dịp nhàn hạ, ta dạy sơ qua quy củ Thất Tinh Hồ cho ngươi.”

“Cung chủ tiền nhiệm Xu Cơ…”

Tô Tiểu Khuyết không ngờ hắn lại bình tĩnh thản nhiên nhắc tới Xu Cơ, không khỏi ngẩn người, Thẩm Mặc Câu nói tiếp: “Năm đó Niếp Thập Tam từng có ân với Thất Tinh Hồ, Xu Cơ đem lòng ngưỡng mộ, biết Bạch Lộc Sơn phân thành nội tam đường ngoại tam đường, cũng phân Thất Tinh Hồ thành nội ngoại tam đường, bất quá nội tam đường đều là nơi thu dưỡng nam sủng, tuy nói là nam sủng, nhưng không ai không phải cao thủ, cho nên nội tam đường tuyệt không thể xem thường.”

“Đến khi ta tiếp quản, thứ nhất là không mấy hứng thú với bá nghiệp giang hồ, thứ hai, võ công sở tập quá mức tà môn, không muốn khiêu khích Trung Nguyên các phái liên thủ tiêu diệt, cho nên hiếm khi bắt tay vào chấn chỉnh nội ngoại tam đường, chỉ nhập nội tam đường lại thành một đường.”

Thấy Tô Tiểu Khuyết chỉ lo ngơ ngác nhìn mình, nhíu mày hỏi: “Ngươi nghe không hiểu?”

Tô Tiểu Khuyết thuận miệng nói: “Hiểu rồi! Ngoại tam đường thôi mà, chính là người khác muốn giết ngươi, bọn họ liền đỡ đao thay ngươi, ngươi muốn giết người khác, bọn họ liền làm đao của ngươi.”

Thẩm Mặc Câu trong lòng buồn cười, hỏi: “Vậy còn nội đường?”

Tô Tiểu Khuyết chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ nói: “Thì là một đám cao thủ hầu hạ ngươi, ngươi hắt hơi bọn họ lau nước mũi cho ngươi, ngươi đi mao xí bọn họ dìu ngươi đến mao xí… Còn nữa, vô luận nam nữ, đều phải ngủ với ngươi.”

Thẩm Mặc Câu nghe xong cười ầm lên, cười suốt thời gian một tuần trà, mới phất tay nói: “Bỏ đi, với một tiểu vô lại như ngươi không có gì đáng để so đo, nhưng Thất Tinh Hồ có một nhân vật ngươi cần phải biết.”

Tô Tiểu Khuyết cướp lời: “Nói đến Thất Tinh Hồ ta chỉ biết mỗi Thẩm Mặc Câu.”

Thẩm Mặc Câu nghiêm mặt nói: “Người này tuyệt không thua kém ta, xử sự thông minh, độc nhất vô nhị trong giang hồ.”

Tô Tiểu Khuyết đang đợi hắn nói ra danh tính người kia, Thẩm Mặc Câu lại hỏi: “Ngươi đã từng nghe qua Quyền Lực bang chưa?”

Chuyện về Quyền Lực bang đừng nói tất cả nhân sĩ giang hồ đều biết đến, cho dù là trà quán thư lâu cũng thường xuyên luận bình, dân gian trước giờ luôn lưu truyền tên tuổi Lý Trầm Châu và Liễu Ngũ, hai cái tên này đều khơi gợi nhiệt huyết hùng tâm của thiếu niên anh tài.

Quyền Lực bang là truyền kỳ, Lý Trầm Châu là huyền thoại, Liễu Ngũ lại là một vết sẹo chí tình.

Tô Tiểu Khuyết lập tức đáp: “Muốn diệt Quyền Lực bang, trước hết phải giết Lý Trầm Châu, muốn giết Lý Trầm Châu, phải hạ sát Liễu Tùy Phong trước?”

Thẩm Mặc Câu gật đầu: “Không sai, Ngụy Thiên Nhất chính là Liễu Ngũ tổng quản của Thất Tinh Hồ.”

Tô Tiểu Khuyết hỏi: “Liễu Ngũ và Luật Hương Xuyên chỉ cách nhau một đường ranh, cung chủ muốn làm Lý Trầm Châu hay làm Lão Bá (1)?”

Câu hỏi này của hắn cực kỳ xảo quyệt, Lý Trầm Châu hoài nghi Liễu Ngũ, lấy cái chết để thử nhau, nhưng chỉ một mình Ngũ công tử vong mạng; Lão Bá tín nhiệm Luật Hương Xuyên, lại suýt nữa chết dưới tay hắn. Đều không phải kết cục tốt đẹp.

Thẩm Mặc Câu vẫn dễ dàng phá giải, mỉm cười nói: “Lý Trầm Châu và Lão Bá đều là hào kiệt kiêu hùng, ta chỉ là một Thẩm Mặc Câu nho nhỏ, Thất Tinh Hồ đương nhiên cũng không thể đánh đồng cùng Quyền Lực bang. Hơn nữa Liễu Ngũ cho đến lúc chết vẫn gọi họ Lý một tiếng đại ca, Ngụy Thiên Nhất trước giờ đều gọi ta là cung chủ. Liễu Ngũ là huynh đệ, bằng hữu, thân nhân của Lý Trầm Châu, còn Ngụy Thiên Nhất chỉ là thuộc hạ của ta.”

Nói cách khác, Liễu Ngũ là không muốn phản Lý Trầm Châu, Ngụy Thiên Nhất là không dám phản Thẩm Mặc Câu, một người không muốn, có thể thấy trong lòng Liễu Ngũ tình huynh đệ quan trọng như thế nào, một người không dám, điều nhìn ra được chính là tương quan thực lực giữa Thẩm Mặc Câu và Ngụy Thiên Nhất, chỉ là mối quan hệ cung chủ thuộc hạ giản giản đơn đơn.

Tô Tiểu Khuyết ngẫm nghĩ một chút, đã hiểu được ẩn ý trong đó, lại bày ra bộ dáng sắc lang hỏi: “Năm xưa Liễu Ngũ công tử nhất tiếu Giang Nam sinh, nhất đao thiên hạ hàn, chẳng hay Thiên Nhất công tử kia có tuấn tú không?”

Thẩm Mặc Câu cười đến vô cùng cổ quái, nói: “Ngươi gặp khắc biết.”

Thấy Tô Tiểu Khuyết vẻ mặt háo hức, biết hắn thích mỹ sắc, không khỏi cười mắng: “Tật háo sắc này của ngươi không biết là học từ ai.”

Liếc hắn một cái, đột nhiên bất mãn nói: “Nhất định là tên ngụy quân tử mua danh chuộc tiếng Đường Thanh Vũ kia.”

Tô Tiểu Khuyết nghe hắn mắng phụ thân mình, trái lại còn cảm thấy thập phần thống khoái, vui vẻ phụ họa: “Cung chủ anh minh thần võ, đoán chuyện như thần!”

Thẩm Mặc Câu nghĩ tới Đường Thanh Vũ, đã cực kỳ khó chịu, lại thêm nghe thấy Tô Tiểu Khuyết nói vậy, nào có nửa phần băng tâm ngạo cốt của Tô Từ Kính năm xưa? Nhất thời trỗi lên cảm giác chán ghét, lạnh lùng nói: “Ngươi đến Thất Tinh Hồ, đương nhiên sẽ vào nội đường, nam sủng nô bộc trong nội đường, không có tư cách gọi ta là cung chủ, sau này cứ gọi ta là Gia đi.”

Tô Tiểu Khuyết từ khi biết hắn mạo hiểm đổi máu với mình, sớm đã xem hắn như kẻ điên, cũng không cảm thấy khuất nhục, huống hồ lúc nhỏ đi ăn xin đã quen gặp ai cũng gọi đại gia, chỉ thầm nghĩ: ta mới là Gia của tên điên nhà ngươi! Nhưng vẫn cúi đầu cung cung kính kính nói: “Phải phải! Gia anh minh thần võ, đoán chuyện như thần!”

Thẩm Mặc Câu thấy hắn làm ra vẻ nhu thuận đến quần cũng cởi thí cũng phóng, nhất thời bó tay, chỉ biết lắc đầu.

Về tới Thất Tinh Hồ, đã là giữa khuya, trong đêm lại có một cơn gió ấm áp thổi qua, ôn hòa dễ chịu vô cùng, Tô Tiểu Khuyết theo Thẩm Mặc Câu tiến vào ốc, chỉ nhớ loáng thoáng đó là thạch ốc được dựng nương vào vách núi, lại ra khỏi ốc, đi thêm một dặm ngang qua hoa viên rừng trúc, men theo hành lang dài, xuyên qua nguyệt động môn (2), vào một gian tinh xá, ánh đèn bàng bạc sáng lên bên trong cái lồng bằng ngọc lưu ly, băng lãnh diễm lệ, trong phòng bày trí cực kỳ tinh mỹ, Tô Tiểu Khuyết buồn ngủ đến lợi hại, cũng không xem nhiều, hai mắt lim dim dò dẫm vách phòng chạm khắc hoa văn mạ vàng lần bước đến giường, xốc xốc đệm thêu chăn gấm, ngả đầu liền ngủ.

Thẩm Mặc Câu ngồi nghiêng bên giường, bắt đầu từ thời thiếu niên, hắn gần như chưa từng có đêm nào được ngủ một giấc hoàn hảo, Thẩm Mặc Câu thậm chí còn cho rằng mình đã hoàn toàn có thể dung hòa cùng bóng tối, mà lúc này bao nhiêu ánh sáng của ngân đăng tựa hồ đều ngưng tụ trên khuôn mặt say ngủ của Tô Tiểu Khuyết, một khuôn mặt mười tám tuổi, hấp dẫn toàn bộ mục quang Thẩm Mặc Câu.

Mười tám tuổi, bản thân bị vũ nhục dơ bẩn, thấp hèn đến mức ngay cả tên tiểu quan lão luyện nhất cũng tiếc hận vì không thể sánh bằng, nhưng gương mặt mười tám tuổi trước mắt, cùng dung mạo như tuyết ngọc của Tô Từ Kính năm xưa đột nhiên đan xen nhau, khiến hắn cảm thấy thế sự chợt đổi thay, lần lượt trôi đi như nước cuốn theo cát, không lưu lại chút vết tích.

Khi Tô Tiểu Khuyết ngủ dậy, mặt trời đã lên cao ba sào, chỉ cảm thấy bả vai cùng cánh tay vừa tê vừa đau, mở mắt nhìn, liền hoảng tới mức suýt lăn xuống giường, hóa ra mình cư nhiên bị Thẩm Mặc Câu ôm ngủ cả đêm. Cũng không dám hé răng, chỉ lặng lẽ luồn tay vào trong quần, sờ trước sờ sau, không phát hiện dị trạng, xem ra cũng không hề hồ đồ bị lão hồ ly này chiếm tiện nghi, mình không thượng hắn, cũng không bị hắn thượng (ách = = Tiểu Khuyết cưng nghĩ đi đâu a!), tảng đá trong ngực lập tức nhẹ đi hơn phân nửa, chậm rãi gỡ tay hắn bước xuống giường.

Đẩy cửa sổ ngắm bên ngoài, nhìn tú thủy viễn sơn, xanh hồng từng mảnh, quả nhiên châu ngọc dao đài, thế ngoại tiên nguyên, còn có hương dung hoa mị, hành lang uốn lượn, so với Bạch Lộc Sơn, hơn vài phần thanh lệ kiều diễm, so với Xích Tôn Phong, càng thêm ưu nhã thướt tha. Người sáng lập Thất Tinh Hồ trước kia, tuy không rõ nam nữ, có lẽ cũng nhất định vô cùng tuấn ngạn.

Đang an tĩnh ngắm nghía tán thưởng, chợt thấy trên đoạn cầu ngọc thạch giữa những khóm hoa rực rỡ, một bóng người đi đến.

Người này một thân y sam xanh nhạt, mái tóc đen dài đến thắt lưng, mỗi bước đều khập khiễng như đang giẫm lên mông ai khác, một bước loạng choạng hai bước lảo đảo, cứ thế chậm rãi đi tới.

Định thần nhìn lại, vị giai nhân này không phải Lý Thương Vũ thì là ai?

Tô Tiểu Khuyết đưa tay bịt mắt, gần như không dám nhìn nữa, không ngờ không gặp hơn một năm, hai ba phần khí khái nam tử còn sót lại của Lý Thương Vũ, cũng đã bay sạch không còn.

Đợi hắn đến gần hơn chút nữa, chỉ thấy trán hắn điểm minh châu, trên tóc cài kim chi, quanh hông quấn đai lưng thêu hoa rộng khoảng một gang tay, thắt chặt vòng eo mảnh khảnh, xiêm y quả thật hệt như nữ tử, lúc đôi mắt hạnh kia khẽ liếc lên nhìn Tô Tiểu Khuyết, đố kỵ cùng oán hận không chút che giấu mãnh liệt dâng trào, Tô Tiểu Khuyết nhịn không được rùng mình một cái, nghĩ thầm đều là luyện Nhập Bát Tinh Kinh, người với người sao lại khác biệt lớn như vậy, Thẩm Mặc Câu tuy đẹp đến thái quá, nhưng không tới mức âm khí thế này —— hắn vốn đang miên man suy nghĩ, không ngờ vừa nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên chấn động, mơ hồ đã gần chạm vào mấu chốt cực kỳ trọng yếu.

————-

(1) Lý Trầm Châu và Liễu Ngũ (tức Liễu Tùy Phong): nhân vật trong Thần Châu đại hiệp của Ôn Thụy An.

Lão Bá (tức Tôn Ngọc Bá) và Luật Hương Xuyên: nhân vật trong Lưu Tinh Hồ Điệp kiếm của Cổ Long.

Tiểu Thái đại nhân rất thích những đại gia về tiểu thuyết võ hiệp này nên trong Nhất đao đôi khi sẽ xuất hiện những nhân vật mượn từ tiểu khuyết của các vị ấy ^^

(2) Nguyệt động môn: là dạng cổng tròn thế này đây

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi