NHẬT KÝ NGOẠI TUYẾN CỦA ÁNH TRĂNG SÁNG LÓT ĐƯỜNG

12

Mạnh Linh đoán trúng.

Sau khi rời khu nghỉ dưỡng, Tề Giới đã đổi team của cô ấy. Công ty cô ấy liền đổ lỗi cho cô ấy, còn khấu trừ một tháng tiền lương và tiền thưởng.

Cuối tháng là kỳ hạn nộp bồi thường theo quyết định của Toà án. Nhưng số tiền mà nhà họ Mạnh phải bồi thường lại không đến tài khoản của ba mẹ tôi đúng hạn.

Ba mẹ tôi vẫn đau buồn vì tôi, họ cũng không thiếu tiền nên không quan tâm nhiều đến việc tiền bồi thường có đến đúng hạn hay không.

Nhưng như thế lại cho Tề Giới nắm được nhược điểm.

Anh dẫn người xông thẳng vào nhà họ Mạnh giống như xã hội đen.

Ba mẹ Mạnh Linh vẫn còn ủ rũ về việc con trai mình phải vào tù, nghe thấy Tề Giới tới đòi nợ thì hất mặt xua tay: "Muốn đòi tiền thì tìm con gái của tôi đi. Con trai tôi cũng bị các người kiện rồi, chúng tôi lấy đâu ra tiền bồi thường!"

Gãi đúng chỗ ngứa, Tề Giới gọi điện kêu người tới dọn sạch nhà họ.

Ba mẹ Mạnh Linh kêu trời khóc đất, mắng Tề Giới bắt nạt người khác.

Mạnh Linh vội vàng quay về.

Mẹ cô ấy túm lấy cô ấy, giơ tay tát cô ấy một cái: "Con nhóc chết tiệt, người ta vét sạch nhà rồi mày mới đến! Mày định ngồi nhìn bọn tao chết đấy à?!"

Mạnh Linh sững sờ.

Tôi cũng choáng váng.

Tề Giới bực bội quay người đi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Linh trắng bệch. Cô ấy ngước mắt nhìn bóng lưng Tề Giới, cắn môi, cố nuốt nước mắt trở về.

"Anh Tề, tôi đi mượn, tôi đi mượn, tôi lập tức đưa tiền cho anh!"

Tề Giới quay đầu lại nhìn cô ấy, có chút bất mãn: "Cô khóc cái gì? Tôi tới cướp bóc à? Không phải đây là số tiền các người nên trả sao?"

Tề Giới hùng hổ doạ người khiến người khác nghẹt thở.

Mạnh Linh đưa tay lau nước mắt: "Đúng là chúng tôi nên trả, đúng vậy..."

Lúc này Tề Giới mới cười: "Lần sau đừng kéo dài nữa."

13

Tôi phát hiện một hiện tượng kỳ lạ.

Mỗi sáng thức dậy, Tề Giới đều đờ đẫn nhìn chiếc gối trống bên tay phải.

Đôi khi anh sẽ rơi nước mắt, tôi đếm qua, không quá hai giọt.

Tôi nghĩ có lẽ do anh cứ mở to mắt đờ đẫn mà ra vậy.

Một buổi sáng nọ, anh vuốt v e chiếc nhẫn trên tay, lẩm bẩm: "Tiểu An, anh biết phải làm như thế nào rồi."

Anh biết nên trả thù ai.

Chắc là trả thù ba mẹ Mạnh Linh.

Ba mẹ Mạnh Linh mở một quán trà nhỏ, hàng xóm láng giềng đều uống trà đánh bài ở chỗ bọn họ.

Tề Giới sai người đến tạt dầu đỏ* hai lần, còn tố cáo họ đánh bài. Không lâu sau, quán trà của ba mẹ Mạnh Linh phải đóng cửa.

*Một loại dầu ớt của Tứ Xuyên.

Mạnh Linh tới tìm Tề Giới thương lượng.

Câu đầu tiên Tề Giới nói với cô ấy là: "Cô bị ba mẹ cô ép tới?"

Tôi nhìn Tề Giới, mặt anh vẫn lạnh nhạt, giương mắt nhìn Mạnh Linh một cách thờ ơ, giữa họ dường như không có chút tiến triển nào...

Nhưng anh đã có thể nhận ra được sự khó xử của cô ấy.

Mạnh Linh dừng một chút: "Anh muốn thế nào mới tha cho ba mẹ tôi? Bọn họ già rồi, thật sự chịu không nổi dày vò nữa."

Tề Giới nhướn mày, im lặng không nói.

"Có phải anh muốn tôi ở trước mặt mọi người quỳ xuống cầu xin, anh mới chịu tha cho họ?" Lòng Mạnh Linh đã như tro tàn, còn chưa dứt lời đã đứng dậy.

Tề Giới lạnh lùng nhìn cô ấy.

"Cô có thể quỳ, cô quỳ ở đâu, quỳ bao lâu, quỳ hỏng đầu gối quỳ tàn chân, tôi đều sẵn lòng xem." Tề Giới khẽ cười một tiếng: "Nhưng tôi nhớ rõ ba mẹ cô chưa từng quỳ lần nào."

Sắc mặt Mạnh Linh tái nhợt trừng mắt nhìn anh: "Đừng có quá đáng..."

"Cô thật tốt với người nhà cô." Tề Giới lẩm bẩm.

Trong mắt Mạnh Linh cháy lên một tia hy vọng.

"Nhưng vô dụng thôi."

"..."

Chưa tới hai ngày, Mạnh Linh bị mẹ cô ấy kéo xông vào văn phòng của Tề Giới.

Mẹ Mạnh Linh vừa mở miệng liền la lối khóc lóc một hồi: "Con trai tôi cũng đã ngồi tù, cậu còn muốn thế nào? Đàn ông mà lòng dạ lại hẹp hòi như vậy! Tôi nói cho cậu biết, cậu muốn tiền, nhà chúng tôi không có!"

Tề Giới gập tài liệu trong tay: "Vậy nhà các người có gì? Những đồ đạc bị phá hỏng đó ——"

"Nhà của chúng tôi có con gái. Dùng nó gán nợ vừa khéo đền cho cậu một người bạn gái!"

14

Mẹ của Mạnh Linh gây sự vô cớ, Tề Giới nhăn mày, nhất thời không nói nên lời.

Mạnh Linh không thể nhịn được nữa đẩy mẹ mình ra: "Đủ rồi, bà còn muốn điên đến bao giờ nữa!"

"Con nhỏ chết tiệt kia, mày ——"

"Bà nói em trai muốn xe, tôi mua xe cho nó. Nó xảy ra chuyện bà nói là lỗi của tôi, tôi cũng chấp nhận bồi thường hai triệu tệ. Đến bây giờ bà còn đối xử với tôi như vậy sao? Nếu bà đã không xem tôi là con gái, tôi cũng không nhận người mẹ như bà."

Có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến việc cô con gái luôn ngoan ngoãn nghe lời lại đột nhiên bật lại, mẹ của Mạnh Linh đờ đẫn tại chỗ.

"Nếu các người không muốn chuyển nhà có thể quỳ xuống cầu xin anh ta. Không muốn bồi thường, các người cũng có thể kháng cáo." Mạnh Linh lau nước mắt, đứng thẳng người va vào người mẹ đang chắn đường: "Dù sao cũng đừng có tìm tôi nữa."

Xem xong một trò hề, Tề Giới lạnh nhạt không ngừng di chuyển bút ký tên.

Sau khi Mạnh Linh rời đi, anh gọi điện kêu bảo vệ đến đuổi người.

Tôi ngồi trên bàn làm việc của Tề Giới, bất đắc dĩ thở dài nói: "Cô ấy cũng thật đáng thương."

Anh cúi đầu, không thể nhìn rõ vẻ mặt.

Tối đó, Tề Giới được bạn bè gọi đến quán ba. Bạn bè của anh đều rất quan tâm anh, ngập ngừng hỏi anh có cần một mối quan hệ mới để giải tỏa nỗi buồn không.

Nhưng Tề Giới nói: "Chờ Tiểu An tỉnh lại, chúng tôi sẽ mời mọi người một bữa."

Những người có mặt đều rùng mình, cảm thấy tinh thần của anh không bình thường.

Ánh đèn neon trong quán ba xuyên qua cơ thể trong suốt của tôi. Tôi bất đắc dĩ nhìn Tề Giới, không phải anh định về sau đều lấy ánh trăng sáng lót đường tôi ra để làm bia đỡ đạn chứ?

Sau ba tuần rượu, Tề Giới nhìn thấy Mạnh Linh ngồi ở cạnh quầy ba uống rượu giải sầu ở xa xa.

Đáng lẽ anh định vờ như không thấy cô ấy, nhưng Mạnh Linh đã cầm ly rượu đi về phía anh.

Cô ấy say khướt, đôi mắt đỏ ửng, chen qua đám đông đi đến chỗ Tề Giới, trên tay cầm một ly rượu đầy.

"Anh Tề, kính anh. Kính anh giúp tôi thấy rõ bộ mặt thật của ba mẹ tôi, kính anh khiến tôi bị mất việc. Kính anh khiến tôi lần đầu tiên cảm thấy khó sống như vậy."

Nắm tay của Tề Giới siết chặt rồi nới lỏng, nới lỏng rồi lại siết chặt.

Giữa mày anh giật giật, nhưng cuối cùng không nói gì.

Nhưng nhìn vào phản ứng của anh, tôi biết chuyện Mạnh Linh mất việc không nằm trong kế hoạch của anh.

Những giọt nước mắt nóng hổi của Mạnh Linh trượt xuống chiếc ly trong tay. Cô ấy đột nhiên giơ tay đặt lên vai Tề Giới.

"Tôi kính anh, sao anh lại không uống? Đêm nay tôi không phải người có tội... Bây giờ không uống, lát nữa tới chỗ tôi, tôi sẽ không cho anh uống đâu"

Rõ ràng cô ấy đã say, vừa khóc vừa cười. Nhưng tôi phát hiện, giờ phút này trong ánh đèn mờ ảo, dáng vẻ tùy ý làm bậy của Mạnh Linh có một vẻ đẹp khó tả.

Tề Giới, thằng nhóc nhà anh thật có phúc.

Không nói lời nào, là động lòng sao?

Tôi ngước mắt lên nhìn Tề Giới, sau đó tôi nhìn thấy anh dùng vẻ mặt lạnh nhạt và giọng điệu thờ ơ nhất nói câu ——

"Không cần cảm tơn tôi. Đây là điều cả nhà các người đáng phải nhận. Nếu không đủ có thể tăng lên."

Mạnh Linh chụp một bình rượu ném lên người anh.

"Cút, cút!" Cô ấy ngã nhào vào đám người.

Những người khác đều nhìn Tề Giới bằng ánh mắt khác thường.

Cho đến kho người bên công ty đối tác của Tề Giới tới đỡ Mạnh Linh dậy, tình huống xấu hổ này mới được giải quyết.

Mạnh Linh nép vào góc sô pha, vừa ôm bình rượu vừa gào khóc, lời nói ra đều là sự dày vò và trả thù của Tề Giới đối với cô ấy.

Tề Giới chẳng thèm giải thích, đứng lên cầm áo khoác định đi.

Đối tác của anh gọi anh lại: "Anh không định đưa cô ấy về sao?"

Tề Giới dừng bước, hỏi lại: "Đây là việc của tôi sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi