NHẤT NGỘ MA VƯƠNG NHẦM CẢ ĐỜI


Edit: Trần
“Có muốn trở lại giấc mộng của ngươi không?” Thanh âm mỉm cười lại vang lên bên tai, Đường Đường vừa quay đầu, phát hiện nam tử mặc áo bào trắng kia cũng đi lên, cun cút bước theo mình.
Đường Đường thì chạy, mà hắn thì đi bộ, mà không hề bỏ rơi hắn được thêm chút nào, ngược lại cảm thấy hắn đi thật chậm rãi, biếng nhác, thật nhàn nhã, có cảm giác nhẹ nhàng thanh thản.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Đi theo ta làm gì?” Phẫn nộ dừng chân, Đường Đường xoay người trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đẹp đến yêu mị kia, lửa giận trong lòng đốt lên ầm ầm.
Nếu là bình thường, nàng chắc chắn sẽ cho vị cực phẩm soái ca này ba phần mặt mũi, nhưng giờ thì không được, nàng vội vàng trở về nằm mơ, mà mộng chắc chắn vẫn phải là người kia. Vạn nhất lần này nàn nghe theo hắn, không mơ thấy nam nhân khiến người ta đau lòng kia, ngược lại mơ thấy xxoo với đại thúc, thì biết làm thế nào bây giờ? (Trần: Em sặc)
“Hừ hừ – -” Tiếng cười bỡn cợt nhẹ nhàng vang lên sau lưng, bạch y nam tử ôn nhu nắm lấy tay Đường Đường, giữa đôi mắt biếc tràn đầy thâm tình và chân thành, như thổn thức lại như cảm khái nhẹ giọng nói: “Cuối cùng nàng cũng hỏi ta là ai, Đường Đường!”

“Ngươi ngươi ngươi – - bị cặp mắt xanh kia hồn, Đường Đường nhịn không được nhụt chí thở dài một hơi nói: “Được rồi, ngươi tên là gì?”
“Ta là Vô Ưu, Vô Ưu trong tâm vô sở ưu*!” Đôi mắt xanh thoáng hiện một tia sáng, Vô Ưu cười híp mắt nói: “Ngươi có muốn quay lại cảnh trong mơ không? Ta có thể mang ngươi quay lại!” (Tâm vô sở ưu: Trái tim không có ưu phiền).
“Không, không cần!” Cảm thấy không tự nhiên xoa xoa cánh tay, Đường Đường thấp tha thấp thỏm nói: “Hôm nay ta không muốn mơ nữa, để lần sau đi.”
“Yên tâm!” Vô Ưu cúi người, chóp mũi gần chạm vào khuôn mặt Đường Đường, hơi thở ấm nóng có mang theo cả hương vị của cỏ xuân: “Ta cam đoan có thể mang ngươi trở lại giấc mộng kia, hơn nữa – -”
Hàng mi hẹp dài nhướn lên cười xấu xa, Vô Ưu cười tà mị bướng binh, khiến Đường Đường không khỏi ngẩn ngơ, ngừng hô hấp trong chốc lát.
“Ta có thể nghĩ cách, xóa màn sương trên mặt nam nhân kia!”
Mây mù cuồn cuộn, gió núi lạnh lẽo.

Vẫn là ngọn núi kia, vẫn là bãi đá đó, ngay cả hắc y nam tử nằm trên bãi đá vẫn y nguyên như lúc trước.
Máu tươi từ người nam tử chậm rãi chảy ra, thấm vào những kẽ nứt trên mặt đá, chảy tràn vào cả rễ cây hoa bên cạnh. Đường Đường kêu to một tiếng, quỳ xuống bên cạnh bãi đá.
Đau đớn mãnh liệt tràn đầy trong lòng, đau hơn tất cả những lần trước đây, mà khuôn mặt người kia….
“Vô Ưu!” Thống khổ nắm chặt lấy quần áo trước ngực, Đường Đường đau đến nỗi đầu đầy mô hôi, lại vẫn trừng lớn hai mắt cố chấp nhìn Vô Ưu, “Giúp ta! Ta phải biết rốt cuộc hắn là ai!”
“Thật sự muốn nhìn sao?” Khoanh tay đứng một bên, đôi mắt xanh hơi trầm xuống, Vô Ưu như có điều suy nghĩ mà nhìn phía trước, trên khuôn mặt âm nhu tuấn mĩ không hề có một chút vui đùa nào, chỉ có nghiêm túc thâm trầm: “Có lẽ nếu biết, lại không phải là chuyện tốt!”
“Ta chắc chắn phải biết!” Cắn chặt khớp hàm, Đường Đường gắng vươn tay về phía bãi đá, trái tim càng ngày càng đau, đau như thể có một thanh đao đâm vào trái tim, nhưng Đường Đường vẫn bất chấp, nàng chỉ lẩm bẩm lặp đi lặp lại: “Đừng chết, đừng chết mà! Nghe thấy không, đừng chết! Ta ở đây, để ta nhìn thấy ngươi, để ta biết ngươi là ai đi!”
Bất đắc dĩ thở dài, Vô Ưu lắc lắc đầu duỗi một bàn tay, đột nhiên sắc mặt biến đổi rồi thân ảnh biến mất.
“Vù – -” Một trận gió núi thổi qua, khung cảnh trước mắt lại bắt đầu mơ hồ, Đường Đường kinh hãi thất sắc quay đầu, “Vô Ưu – -”
Tiếng kêu nghẹn lại trong cổ họng, phía sau người, chỉ có mây mù trắng xóa đang lượn lờ, mà Vô Ưu, sớm đã không thấy tung tích.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi