NỮ CHÍNH, NAM CHÍNH LÀ CỦA TÔI



Tại một căn phòng tập khiêu vũ rộng lớn vang lên tiếng nhạc của bài “ Vũ khúc cuối cùng”. Người ta thường hay nói, nếu muốn học khiêu vũ, nhất định phải biết đến bài này. Đơn giản nhưng nếu không thật sự chú tâm, cũng rất khó để nhảy đẹp

Tuy Liên Mỹ mới học không lâu, nhưng đã có thể nhảy rất thuần thục, có thể trực tiếp hướng dẫn cho Thiên Tình

Cạch


Cô tắt đĩa băng đi, vắt chân ngồi trên ghế rồi kiêu ngạo nói: “Bài này cũng rất đơn giản mà!”

Thiên Tình ngồi nhìn cô nhảy mà miệng cũng hóa thành chữ O, nhưng vẫn cố giữ chút thể diện: “Uhm, đúng là đơn giản, nhưng em không hứng thú”

Liên Mỹ: “Vậy sao, vậy nhờ sư phụ chỉ vài đường cơ bản!”

Không còn cách chối từ, Thiên Tình đành phải ra nhảy thực sự. Từng bước đếm 1,2,3 cùng với bước chân vụng về, chập chững như đứa trẻ biết đi quả thực chỉ muốn đốt mắt người nhìn mà!

Liên Mỹ ngồi một bên cũng ngơ người. Mặc dù không ai biết nhưng từ trước đến giờ, cô luôn thần tượng em gái mình, có thể tinh thông nhiều thứ, nhưng đánh chết cô cũng không ngờ người cô luôn thần tượng lại nhảy tệ đền như vậy. Mới tập ngày đầu còn không nói, nhưng ngày hôm nay đã gần hai tháng kể từ khi cô và Thiên Tình bắt đầu học. Rồi ai mới hơn ai đây?

Liên Mỹ xoa xoa thái dương, cau mày nói : “Tiểu Tình à, em cứ như vậy, làm sao có thể đến tiệc của Lý thị vào ngày kia?”

Hai tháng nay không có gì đặc biệt, ngoại trừ việc Dương gia được mời đến tiệc mừng một chi nhánh lớn của Lý thị. Dĩ nhiên cô phải cố gắng đi đến đó để có thể giao lưu với giới thượng lưu, còn lý do Thiên Tình phải đi ư? Chính vì Lý Cẩn Phong có gửi cho cô một đầm dự tiệc nên không đi thì không được hay cho lắm


Thiên Tình giờ cũng cạn kiệt tinh thần, ngồi rụp xuống đất bắt đầu than thở: “Chị à, em không đi cũng được mà, dù sao thì bộ đầm đó cũng đâu có ghi là gửi Thiên Tình đâu, chỉ ghi địa chỉ thôi mà!”

Liên Mỹ: “Không gửi cho em, thì là gửi cho chị chắc?” Cô và Lý Cẩn Phong có gặp mặt lần đầu, còn chưa cả biết gì về nhau ngoài tên, giờ bảo hắn gửi đồ cho cô, đúng là nằm mơ cũng phải bật cười mà ~

Rầm

Cánh cửa phòng được mở ra rất thô bạo, cất đứt cuộc nói chuyện vốn đang rất “êm đẹp” của Thiên Tình và Liên Mỹ

“Ha, tưởng là ai chứ, hóa ra chỉ là hai quạ rừng từ đâu chui ra ~” Một giọng nói đầy khinh bỉ vang lên

Còn có thể là ai ngoài cô tiểu thư bị chiều đến hư người: Vu Ương Ương chứ?

Dạo gần đây cũng có một số tờ báo viết về việc tiểu thư họ Vu về nước. Đúng là không cần tài năng nhưng vẫn được nhiều người biết. Trong một tháng, không ai có thể ước lượng được tiền cô đã chi cho việc làm đẹp đâu. Chỉ riêng túi xách thôi, người bình thường cũng phải táng gia bại sản cũng chưa chắc có thể mua được


Khoan đã, nếu như Vu Ương Ương có ở đây thì chắc chắn người bạn thân của cô ta cũng phải…

“Ương Ương à, chúng ta đừng nên gây chuyện thì hơn” Một giọng nữ ấm áp nữa tiếp tục cất tiếng

Thiên Tình nghe thấy chất giọng quen thuộc này thì lập tức đầu còn đau hơn cả khi bị Liên Mỹ la mắng nữa. Đấy, linh cảm của cô luôn đúng mà! Cố Giai Giai lại xuất hiện rồi!






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi