NỮ CHỦ HẮC BANG VÔ TÌNH


Trên dưới Thời Thiên Hành hôm nay đều tập họp rất đầy đủ.

Không phải để khen thưởng, càng không phải tiệc lớn gì.

Chỉ đơn giản là trị tội một người.

Không sai, chính là Tử Yên
Thời Hạo hôm nay cũng có mặt, mà đúng thôi.

Thời Luân là đứng cháu trai yêu quý của ông ta cơ mà, không xuất hiện làm sao mà được chứ.
Thời Hạo vội vã cho bắt đầu cuộc xử tội.

Ông ta rất tức giận, khi nhìn thấy địa bàn của Thời Luân, lại bị chính một con nhỏ yếu đuổi phá tung.

Còn cháu trai yêu quý của ông ta, đến bây giờ còn chưa hết sợ hãi.
" Tử Yên, nói! Tại sao mày lại muốn giết Thời Luân?"
Trước mặt bao nhiêu tên đàn em, Tử Yên lại bị phạt quỳ xuống đất.


Cô ấy không có suy nghĩ gì, đầu óc trống rỗng.

Cũng chẳng có ý định bỏ trốn hay tạo phản.

Cô ấy chỉ quỳ ở đó, một ánh mắt vô hồn.

Không động đậy, càng không nói gì.
Lãnh Quân đứng ở gần đấy, thấy cô ấy bất động.

Không buồn quan tâm, chẳng buồn để ý.

Anh ấy cũng rất lo lắng.
" im lặng? Thái độ này là sao hả, mày thật sự muốn chết đến vậy rồi sao?"
Ông ta vừa quát, vừa nhấn mạnh cây gậy trong tay mình xuống đất.
Cô ấy không trả lời khác nào đang khinh thường ông ta.
Thời Hiên thấy tình hình không ổn, càng không muốn Tử Yên bỏ mạng.

Nếu vậy thì tiền hằng tháng cô kiếm về, e là sẽ làm cho Thời Thiên Hành thiếu hụt trước sau.

Hơn nữa ván cờ của ông ấy chơi chưa xong.

Nên con cờ như Tử Yên càng không được chết.
" Tử Yên, có phải chuyện của Thời Lục không? "
Cô ấy bắt đầu có phản ứng, đưa mắt nhìn Thời Hiên nhưng lại im lặng không nói.
Thời Hạo không muốn nhắc đến Thời Lục nên liền chen vào:" liên quan gì đến Thời Lục chứ!"
Lãnh Quân liền vội vàng bước ra nói giúp cho cô, nếu cứ im lặng mãi cũng không phải là cách
" dạo gần đây có người tung tin đồn bậy bạ, liên quan đến anh Lục và anh Luân có hiềm khích.

Ai cũng biết Tử Yên rất ngưỡng mộ, và yêu quý anh Lục nên.

Tử Yên chỉ là đến hỏi chuyện, nhưng sau đó lại có cả đám đàn em đụng chạm vào xuất thân của cô ấy.

Nên mọi chuyện mới đi xa đến như vậy "
Lãnh Quân đã giải quyết hết toàn bộ sự thật, đổi trắng thay đen anh ấy cũng đã làm hết.


Chỉ có thể đổ lỗi cho đàn em.

Nếu chỉ mũi dao về phía Thời Luân, Thời Hạo sẽ bỏ qua.

Nếu chỉ về phía Tử Yên vậy thì cô ấy nhất định khó sống.
" có thật không? " Thời Hiên liền hỏi
Tử Yên lại im lặng không đáp, cô ấy lặng lẽ đưa mắt nhìn Lãnh Quân.

Một nụ cười phì nhẹ, nhưng ẩn chứa nhiều thứ trong đó.
" anh tẩy trắng hay thật, không muốn tôi chết, nhưng lại đi rửa sạch tội cho tên kia sao?"
Ánh mắt của Lãnh Quân nhìn cô cũng đáp lại
" là tôi muốn giúp cô, Thời Hạo sẽ phạt hắn sao.

Cô chỉ có thể giữ mạng trước, sau đó mới nghĩ cách sau cũng chưa muộn!"
" là thật " Tử Yên cất tiếng đáp
Tất cả mọi người đều khá bất ngờ, ngày thường cô ấy suy nghĩ thấu đáo.

Vậy hôm nay, sao lại bốc đồng đến vậy?
" là con gây gỗ với đàn em anh ta, là bọn chúng xúc phạm đến anh Lục.

Là con sai, là con có lỗi trước!"
Thời Luân cũng chỉ im lặng không dám lên tiếng, anh ta lên tiếng chẳng khác đang vả vào mặt bản thân sao.

" vậy sao?" Thời Hiên nghi hoặc hỏi lại.
Còn Thời Hạo liền đưa mắt nhìn vào Thời Luân, đúng là sắc mặt anh ta đã thay đổi, bây giờ có vẻ trong nhẹ nhàng không còn căng thẳng nữa rồi.
" nếu đã nhận tội rồi, vậy thì xử theo gia pháp Thời Thiên Hành đi!" Thời Hạo nói
Lãnh Quân lo lắng nhìn cô, gia pháp Thời Thiên Hành, trong đó hết một nửa đã là cái chết.

Một nửa còn lại cũng là bị phạt đến tàn phế.
Tử Yên thừa sức biết rõ luật, cũng không sợ hãi.

Cô ấy chỉ mỉm cười đón nhận.
Thời Hạo đứng lên, nói lớn với tất cả mọi người:"Tử Yên phạm phải tội không thể tha.

Hơn nữa bản thân cũng là người quản một khu vực, lại chẳng biết phân biệt nặng nhẹ.

Làm ra những hàng động lỗ mãn.

Chính vì vậy tội càng không thể xử nhẹ.

Áp dụng gia pháp Thời Thiên Hành, phạt...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi