NỮ HOÀNG TUYỂN PHU

Thấy Hàn Dực chớp chớp mắt, hướng nàng ý bảo, đầu ngón tay nàng bắn nhẹ, giải ra huyệt vị trên người hắn.

“Công chúa, vì sao nàng ở đây, Hoàng thượng không phải hẹn nàng ở trong rừng gặp nhau sao?”

Hàn Linh nghe hắn dò hỏi như thế, trong lòng rùng mình, vốn là đầy ngập tức giận làm tổ ở trong ngực toàn hóa thành hư ảo. Giữa mày dâng lên một cổ sầu lo: “Ngươi là nói, hắn đã tới rừng cây? Chuyện bao lâu rồi?”

Hàn Dực cũng rất là kinh ngạc, nói: “Không sai biệt lắm cũng đã hai canh giờ, Hoàng thượng vội vã muốn gặp được công chúa, cho nên trước tiên tới nơi đó rồi. Ngài ấy cũng không cho phép chúng ta đi theo, là một mình một người đi, nói là muốn cùng công chúa tâm sự thật tốt, không hy vọng bất luận kẻ nào khác quấy rầy.”

Trong đầu Hàn Linh hiện lên một tia sầu lo, nhớ tới mới vừa rồi Bắc Thần Hi cũng ở trong rừng, nên sẽ không……

“Theo ta đi, có thể hắn đã xảy ra chuyện!”

Hàn Dực trong lòng cả kinh, nếu là Hoàng thượng thật xảy ra chuyện, như vậy Tần quốc nhất định đại loạn. Không hề nghĩ lại, vội vàng đuổi theo nàng ra quân doanh.

“Sở Mặc, chàng ở nơi nào? Chàng mau trả lời ta một tiếng.”

“Hoàng thượng, Hoàng thượng……”

Hai người ở trong rừng cây tìm kiếm khắp nơi, trước sau không có bất luận cái gì đáp lại. Trong lúc bất tri bất giác, lại về tới vị trí mới phát hiện Bắc Thần Hi, trong lòng Hàn Linh vừa động, đánh bóng hỏa nếp gấp (???), ngồi xổm xuống ở trên mặt đất một tấc tấc mà tìm tìm kiếm kiếm. Nếu mới vừa rồi Bắc Thần Hi thật làm cái gì với hắn, như vậy nhất định sẽ có đánh nhau dấu vết hoặc manh mối.

“Công chúa, mau xem! Trên cây này có chữ viết, hình như là bút tích của Hoàng thượng.”

Hàn Linh đi lại gần nhìn, quả nhiên là bút tích của Sở Mặc, lúc này trong lòng ngực nàng còn cầm hai phong thư của hắn, cho nên hắn bút tích, nàng liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.

“Triệu! Xem ra, hắn thật là ngộ hại, nhất định là Bắc Thần Hi kia lén làm!” Nàng đánh một quyền ở thật mạnh trên thân cây, chỉ là một quyền này, cả cái cây liền bắt đầu lay động, cuối cùng đứt gãy đổ xuống. Hàn Dực ở một bên xem đến ngạc nhiên, từ khi nào nàng có nội lực đáng sợ như vậy?

“Hàn Dực, bây giờ tin tức Sở Mặc mất tích vẫn không nên tiết lộ ra ngoài, ngươi trở về ổn định lòng quân, thường thường mà phái người đến dưới thành khiêu chiến, nhưng không phải đánh thật. Kể từ đó, mới sẽ không khiến cho Tần quốc trên dưới hỗn loạn, cho đến khi chờ ta cứu hắn từ trong tay Bắc Thần Hi ra mới thôi.”

Hàn Dực lại lần nữa kinh ngạc nhìn về phía nàng, hai nước giao chiến, hiện giờ quốc quân Tần quân không thấy, đúng là thời cơ tốt nàng thừa dịp loạn mà vào, nàng lại từ bỏ cơ hội tốt như vậy, hắn rất là khó hiểu.

Hàn Linh tựa như xem thấu tâm tư của hắn, kỳ thật nàng làm sao không nghĩ tới thừa dịp loạn mà vào, nhất cử tóm gọn đại quân Tần quốc đâu. Nhưng mà, băn khoăn có ba, một là, Sở Mặc tuy không ở đây, nhưng mà lực lượng nòng cốt của Tần quân vẫn tồn tại như cũ, nàng không có khả năng dễ dàng liền tóm gọn mười lăm vạn binh mã; hai là, trong nội tâm nàng cũng không muốn cùng Sở Mặc là địch, nếu là có thể, nàng ngược lại hy vọng có thể hợp tác với hắn, đánh hạ ba nước khác, sau đó lại giải quyết mâu thuẫn giữa hai người bọn họ; ba là, trong lòng nàng lo lắng an nguy của Sở Mặc, cũng muốn mau chóng chạy tới Triệu quốc, vì H hai người oàng Thiếu Hoa và Nam Cung Ly tìm được giải dược, một chút cũng không được chậm trễ.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không thừa dịp loạn mà vào. Ta muốn cùng hắn công bằng công chính mà quyết đấu, để cho hắn thua tâm phục khẩu phục.”

Hàn Dực nhìn theo nàng rời đi, cứ cảm thấy chỗ nào đó của nàng trở nên không giống nhau. Quyết đấu giữa nàng và Hoàng thượng, chỉ sợ mãi mãi cũng không cách nào làm được công bằng công chính. Bởi vì như vậy, đối với Hoàng thượng mà nói, quá mức tàn khốc.

Trở lại Ứng Thành, Dạ Ma Thiên đã trước nàng một bước về tới trong phòng, tiếp tục giả bộ ngủ.

Sau khi Hàn Linh vào phòng, bắt đầu vẫn chưa phát hiện có cái gì không ổn, cho đến khi tới gần bên người hắn nằm xuống, rõ ràng cảm giác được hơi ẩm và mùi hương thanh mát của cỏ thơm trên người hắn, lúc này mới có điều hoài nghi. Cúi đầu ngửi ngửi mùi hương trên người mình, cùng hắn giống nhau như đúc, nàng không khỏi mà nheo lại mắt. Hay nha, đều bắt đầu học được theo dõi.

Nắm lấy lỗ tai hắn, quát mắng: “Dạ Ma Thiên, chàng dậy cho ta! Vì cái gì theo dõi ta?”

Dạ Ma Thiên không để ý tới nàng, làm bộ trở mình, bất động thanh sắc mà thoát đi khống chế của nàng.

“Dạ Ma Thiên, chàng đừng giả ngu với ta! Ta cảnh cáo chàng, về sau lại chưa trải qua ta cho phép theo dõi ta, ta sẽ không bao giờ lật thẻ bài của chàng nữa, biếm chàng vào lãnh cung!”

Lần này Dạ Ma Thiên không cách nào lại tiếp tục giả bộ, xì cười ra tiếng, nghiêng người nói: “Vậy ta liền thu thẻ bài của những người khác, xem nàng còn có thể lật ai.”

Hàn Linh nhẹ trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, không hề cùng hắn càn quấy: “Vừa rồi chàng cũng đã nhìn thấy, nghe được chứ? Ta phải lập tức chạy tới Triệu quốc, không chỉ muốn cứu người, cũng phải tìm được giải dược.”

Dạ Ma Thiên khẽ thở dài ra tiếng, ôm lấy nàng nói: “Vậy ta đi cùng nàng, Bắc Thần Hi tâm tư không thuần, nói không chừng sẽ gây bất lợi đối với nàng.”

Hàn Linh suy nghĩ một chút, một mình nàng tiến đến đích xác không có gì nắm chắc, có Dạ Ma Thiên hỗ trợ, phần thắng rõ ràng lớn hơn, liền cũng không hề lui bước, trả lời nói: “Cũng được. Chàng vẫn nên tiếp tục âm thầm đi theo, để tránh sau lưng hắn có động tác nhỏ.”

Cửa nam Ứng Thành, một nam một nữ dẫn ngựa chờ ở đây, nhìn thấy trong thành có hai con khoái mã chạy tới, vội vàng đi lên đón.

“Linh nhi, nàng rốt cuộc tới rồi.”

Hàn Linh dắt ngừng ngựa, phía sau Băng Tư cũng đi theo dẫn ngựa dừng lại. Hàn Linh đánh giá nữ tử phía sau Bắc Thần Hi, rất là tò mò. Nàng kia sinh đến linh tú, giữa mày cùng Bắc Thần Hi cực giống, thướt tha dáng người, lả lướt xinh đẹp. Ở nàng đánh giá đối phương đồng thời, nàng kia cũng đang đánh giá nàng, đáy mắt sinh ra ghen ghét và ghen tỵ. Hàn Linh hơi kinh ngạc, ở trong ấn tượng của nàng tựa hồ chưa bao giờ gặp qua đối phương, vì sao đối phương sẽ sinh ra cảm xúc như thế với nàng? Lại hương hai mắt nhìn về phía sau bọn họ, chưa gặp lại bất luận kẻ nào, đáy lòng nàng hơi chần chờ, hay là hắn đã dẫn đầu sai người mang Sở Mặc trở về Triệu quốc?

“Linh nhi, ta tới vì nàng giới thiệu một chút, đây là muội muội của ta, Bắc Thần Âm. Nàng lần này theo ta cùng nhau đi vào Hàn quốc, vì chính là kiến thức khắp nơi một chút. Nàng tương đối ham chơi, đêm qua ở trong rừng ước hẹn với ta, kết quả chính mình trước chạy về khách điếm.”

Hàn Linh hướng về phía đối phương hơi hơi gật đầu, hắn cho rằng tìm muội muội của hắn làm cái cớ, nàng liền sẽ tin tưởng hắn là vô tội sao? Thật là buồn cười!

“Ta tên là Hàn Linh, thật cao hứng nhận thức ngươi.” Nàng vẫn là hữu hảo mà chào hỏi với đối phương, người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta hoàn trả gấp mười lần. Trước mắt vẫn chưa phải thời điểm xé rách da mặt với hắn, chờ nàng tìm được giải dược rồi, lại cùng hắn tính sổ không muộn.

Đô thành Triệu quốc, Nghi Thành.

Tương đối với Hàn quốc nơi chật hẹp nhỏ bé, Triệu quốc không thể nghi ngờ là một nước lớn, địa vực rộng lớn, sản vật phong phú, có tư thế của nước lớn. Trên thực tế, ở bên trong năm nước, diện tích lãnh thổ của Triệu quốc cùng Sở quốc tương đương, đều là quốc gia bên trong năm nước chiếm địa diện tích trọng đại. Nhưng mà, nó lại không cách nào trở thành đứng đầu năm nước, bởi vì nó không có một chi kỵ binh cường hãn, không cách nào cùng hàng năm cùng kẻ địch phía tây tác chiến tướng Tần quân cường đại chống cự.

Sau khi Hàn Linh đi theo Bắc Thần Hi đi vào Nghi Thành, ấn tượng đầu tiên chính là phồn hoa náo nhiệt, dân cư nơi này rõ ràng so với Hàn quốc nhiều hơn gấp đôi, đặc biệt là ở đô thành, trên đường cái người đến người đi, đi lướt qua vai.

Bắc Thần Hi trực tiếp an bài nàng ở vào phủ Thái tử, theo lý thuyết nàng chính là vua của một nước, nên lấy lễ của quốc quân đối đãi, nhưng mà hắn lại sợ lễ tiết quá nhiều, không cách nào cùng nàng có càng nhiều cơ hội gặp mặt, cho nên liền che giấu thân phận thật sự của nàng, chỉ cho là một vị khách quý bình thường vào ở trong phủ. Hàn Linh cũng không nghĩ quá mức rêu rao, cho nên tiếp nhận an bài của hắn.

“Xin lỗi cô nương, ngài không thể ra phủ.”

Hàn Linh đánh giá hai tên thị vệ ngăn cản nàng ra phủ ở trước mặt, trong mắt hàn quang phụt ra, Bắc Thần Hi là có ý tứ gì, muốn giam lỏng nàng sao? Phải biết rằng bằng vào thân thủ của nàng, cho dù lại nhiều thêm một trăm tên thị vệ cũng không cách nào cản lại nàng, chỉ là nàng còn không nghĩ sớm mà bại lộ thực lực thôi.

“Mang ta đi gặp Thái tử của các ngươi, ta phải giáp mặt hỏi hắn một chút, vì sao ta không thể ra phủ.”

Ở dưới sự chỉ dẫn của thị vệ, Hàn Linh nổi giận đùng đùng mà tìm được Bắc Thần Hi, giờ phút này hắn đang ở trong phòng ăn chế biến thức ăn mỹ thực.

“Bắc Thần Hi, ngươi đến tột cùng có ý gì? Vì sao để cho thị vệ ngăn ta lại?”

Bắc Thần Hi từ trước nồi và bếp xoay thân, mỉm cười nghênh coi nàng, trước ngực hắn vây quanh một cái tạp dề màu trắng, mặt trên có điểm xuyết chút màu đen của tro bụi trong bếp, trên tay phải còn cầm cái chuôi xẻng nồi, bộ dáng này hoàn toàn cùng hình tượng của Thái tử Triệu quốc không hợp.

“Linh nhi, nàng đi ra bên ngoài chờ một chút, ta cố ý vì nàng nấu thịt kho tàu, rất nhanh liền chín rồi.”

Hàn Linh lúc này tâm tình nóng nảy, quát hắn: “Cái gì thịt kho tàu? Bây giờ ta cùng ngươi nói chính là…… Thịt kho tàu?” Nghe được ba chữ thịt kho tàu, nàng nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, hai mắt thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm vật ở trong nồi. Lại nói tiếp, nàng thật đúng là tưởng niệm món thịt kho tàu hắn làm đó. Thôi kệ, chuyện khác trước đó để sang một bên, trước nhấm nháp mỹ thực lại nói.

“Nhanh lên a, ta ở bên ngoài chờ ngươi!”

Khi bước ra cửa, hai mắt nàng còn không quên nhìn chằm chằm mỹ thực trong nồi kia, mười ngón tay nhúc nhích.

Bắc Thần Hi giảo hoạt mà kéo ra tươi cười, hắn liền biết nàng chịu không nổi mỹ thực dụ hoặc, không muốn để cho nàng ra cửa, cũng là muốn tranh thủ càng nhiều thời giờ ở chung với nàng. Trời mới biết, mấy tháng qua, hắn có bao nhiêu tưởng niệm nàng.

“Được rồi, Linh nhi, có thể ăn.”

“Ta đây liền không khách khí.”

Gắp một miếng to thịt đưa vào trong miệng, vẫn là mỹ vị trong trí nhớ, Hàn Linh thừa nhận chính mình đối với tay này của hắn tuyệt đối thật sự không có sức chống cự gì. Vươn đầu lưỡi đem liếm đôi môi của mình một vòng, trong miệng phát ra tiếng tán thưởng hưởng thụ, nếu không phải Bắc Thần Hi này tâm tư không thuần, hồi cung cưới hắn làm ngự trù cho nàng cũng là không tồi đâu.

Bắc Thần Hi nhìn cái lưỡi hồng của mê người của nàng tựa như anh đào, bụng dưới cũng theo đó nắm thật chặt, tay hắn xoa má phải của nàng, giọng nói khàn khàn: “Chờ một chút, miệng nàng bị dơ, ta giúp nàng lau.”

Hàn Linh mí mắt hơi nhảy, lời kịch này tại sao lại như vậy quen thuộc? Mắt thấy mặt hắn dần dần phóng đại ở trước mặt nàng, tay phải nàng lấy ra một cái khăn che đậy ở trên môi của mình, lau qua lau lại, Bắc Thần Hi làm động tác đến một nửa sắc mặt cực kỳ xấu hổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi