NỮ NHÂN, NGOAN NGOÃN VỀ NHÀ VỚI TRẪM

Giả bộ bệnh, thăm dò

Bách gia yến vừa trôi qua mấy ngày thì Thượng Quan Triệt liền tới phủ, nói là muốn gặp Thẩm Thiển Ngữ.

"Cái gì, Thượng Quan Triệt tới? Chàng nói muốn gặp con?" Vẻ mặt Thẩm Thiển Ngữ đầy kích động cùng hạnh phúc, trong mắt lộ ra hưng phấn, lôi kéo tay Doãn U Lan nói.

"Đúng vậy, đúng vậy." Vẻ mặt Doãn U Lan cũng rất phấn khởi, như thấy cảnh Thẩm Thiển Ngữ biến thành phi tử của Thượng Quan Triệt.

Hai người hoàn toàn chìm đắm trong vui sướng, phảng phất như thấy được quyền thế vô hạn cùng vinh hoa phú quý.

"Ngữ nhi, ta sẽ phái người đi nói với hắn, thân thể của con còn chưa tốt hẳn." Thẩm Lăng Vân nhìn Thẩm Thiển Ngữ một chút, cau mày nói.

"Tại sao? Tay của con đã tốt lắm rồi!" Thẩm Thiển Ngữ lập tức không đồng ý. Từ lần thấy Thượng Quan Triệt ở Bách gia yến, mỗi ngày nàng đều nhớ nhung, hận không thể lập tức nhào vào lòng Thượng Quan Triệt, hiện tại Thẩm Lăng Vân lại không cho nàng đi gặp hắn.

"Tay con đã có thể cử động, có thể đánh đàn rồi sao?" Thẩm Lăng Vân hỏi.

"Có thể cử động, chỉ là… đánh đàn thì còn cần chút thời gian." Thẩm Thiển Ngữ lập tức hiểu ý tứ của phụ thân, vẻ mặt nhất thời suy sụp.

"Tốt lắm, Ngữ nhi, ngày sau hắn sẽ còn tới nữa, con chỉ cần dưỡng thương thật tốt là được." Thái độ của Thẩm Lăng Vân đối với Thẩm Thiển Ngữ cũng khá hơn rất nhiều, dù sao hiện tại nàng ta cũng là con cờ có thể lôi kéo Thượng Quan Triệt.

Thẩm Thiển Mạch nhìn bộ dáng người một nhà vui vẻ hòa thuận của bọn họ thì nhếch miệng cười lạnh. Các ngươi cứ hưởng thụ cho tốt đi, báo ứng rất nhanh sẽ tới.

Nửa tháng sau, Thượng Quan Triệt lại đến phủ Thừa Tướng, lúc này bàn tay bị thương của Thẩm Thiển Ngữ đã tốt lên nhiều rồi. Nàng ta mặc trang phục lộng lẫy, giống như tân nương đợi gả, hào hứng đi ra ngoài gặp Thượng Quan Triệt.

"Tam hoàng tử!" Mang theo vô vàn thẹn thùng cùng kích động, Thẩm Thiển Ngữ nói.

"Thiển Ngữ tiểu thư." Thượng Quan Triệt lễ độ nói, chỉ là trong mắt đã hiện lên một tia nghi ngờ, nữ tử trước mắt này, thật sự là người đã đàn ra âm thanh đó sao?

"Lần trước nghe một khúc của tiểu thư, làm cho Thượng Quan Triệt lưu luyến đến nay, không biết hôm nay có may mắn được nghe tiểu thư đàn một khúc nữa không?" Con ngươi Thượng Quan Triệt lộ ra nụ cười dịu dàng, ôn hòa hỏi.

"Là vinh hạnh của Thiển Ngữ." Thẩm Thiển Ngữ vui cười như hoa. Mặc dù nàng không thể đàn được khúc có khí thế hào hùng như của Thẩm Thiển Mạch, nhưng các khúc khác nàng vẫn có thể đàn được, bởi vì đánh đàn là sở trường của nàng nên nàng tin tưởng sẽ không làm Thượng Quan Triệt thất vọng.

Phượng Minh rất nhanh đã được mang tới. Thẩm Thiển Mạch hờ hững nhìn Thẩm Lăng Vân lấy Phượng Minh từ trong tay nàng, rồi lại nhìn Thẩm Thiển Ngữ ngồi vào cầm.

"Không biết vị này là?" Khi ánh mắt Thượng Quan Triệt chạm đến Thẩm Thiển Mạch, hắn không thể không lên tiếng hỏi.

Nữ tử trước mắt có ngũ quan rất bình thường, liếc mắt nhìn thì sẽ quên, một thân áo trắng rộng che giấu thân hình nên không nhìn ra vóc người, cho dù là vậy, nữ tử này như có một loại sức quyến rũ hấp dẫn tầm mắt của người khác.

"Đây là muội muội của ta, Thiển Mạch." Thẩm Thiển Ngữ dịu dàng cười nói, nhưng ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch lại nhiều hơn một phần oán độc.

Thẩm Thiển Mạch không thèm để ý đến vẻ oán độc trong mắt Thẩm Thiển Ngữ, cũng không để ý quan sát của Thượng Quan Triệt, mà chỉ bình thản rời đi. Tiếng đàn của Thẩm Thiển Ngữ tuyệt đối không hợp với tâm ý của Thượng Quan Triệt, đến lúc đó để xem kết cục của Thẩm Thiển Ngữ như thế nào.

Đôi mắt của Thượng Quan Triệt nhìn theo phương hướng mà Thẩm Thiển Mạch rời khỏi. Nàng chính là nữ tử ăn mặc diễm tục trong Bách gia yến lần trước sao? Hôm nay vừa nhìn, không hiểu sao hắn lại có cảm giác nàng đặc biệt thanh linh (thanh thoát + linh hoạt), mặc dù dáng dấp cũng không phải dễ nhìn, nhưng lại có một cổ sức quyến rũ hấp dẫn hắn.

Đột nhiên nhớ lại nàng trong yến hội, Thượng Quan Triệt phát hiện mình lại thấy hứng thú với Tướng phủ đích nữ, người có tướng mạo bình thường này.

Tiếng đàn vang lên, đem lực chú ý của Thượng Quan Triệt dời lại trên người của nữ tử trước mắt.

Thẩm Thiển Ngữ đàn một thủ khúc dịu dàng, Giang Nam điệu. Tài đánh đàn của nàng đúng là rất tốt, một khúc Giang Nam điệu cực kỳ êm tai, nhưng lại làm cho chân mày của Thượng Quan Triệt khóa chặt lại.

Không phải! ๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐônCăn bản không phải! Ngày đó người đàn khúc Giang sơn vui mừng tuyệt đối không phải là nữ tử trước mắt này. Khó trách tại sao hắn cảm thấy trên người nàng ít đi một phần khí chất. Khó trách thời điểm hắn nhìn nàng không có loại cảm giác rung động trong tâm.

"Không biết Tam hoàng tử có hài lòng không?" Thẩm Thiển Ngữ mang theo vô hạn thẹn thùng nhìn về phía Thượng Quan Triệt, trong mắt hàm chứa thâm tình.

"Không biết tiểu thư có thể đàn khúc Giang sơn tươi đẹp lần nữa hay không?" Nụ cười trên mặt Thượng Quan Triệt vẫn dịu dàng như cũ. Hắn muốn xác nhận lại lần nữa, nữ tử trước mắt này có phải là người đánh đàn hôm đó hay không.

"Được." Trong mắt Thẩm Thiển Ngữ thoáng qua một tia hận ý cùng hốt hoảng. Đối với khúc Giang sơn tươi đẹp, Thượng Quan Triệt vẫn nhớ mãi không quên, hỏi sao nàng không hận, mà khúc Giang sơn tươi đẹp ấy căn bản không phải do nàng đàn, hỏi nàng làm sao không hốt hoảng.

Giang sơn tươi đẹp vang lên từ đầu ngón tay của Thẩm Thiển Ngữ, nhưng không có khí thế hào hùng, càng không có ý cảnh trong đó.

Con ngươi Thượng Quan Triệt khẽ nheo lại, lộ ra mấy phần không vui. Thẩm Lăng Vân lại dám đùa giỡn hắn. Giang sơn tươi đẹp rõ ràng không phải là do Thẩm Thiển Ngữ đàn.

"Tiểu thư đánh đàn vô cùng tốt. Thượng Quan Triệt còn có chuyện, ngày khác sẽ trở lại thăm tiểu thư." Thượng Quan Triệt bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, trong mắt vẫn là ôn nhu, nhưng sâu trong đáy mắt thì vô cùng lạnh lẽo.

Ý tứ của Thẩm Lăng Vân, hắn cũng không rõ ràng lắm, nhưng hắn lại không thể công khai đắc tội Thẩm Lăng Vân. Nếu Thẩm Lăng Vân muốn mượn khúc Giang sơn tươi đẹp để đả động hắn, để hắn cưới Thẩm Thiển Ngữ, không bằng hắn cũng thuận nước đẩy thuyền.

Hắn cưới Thẩm Thiển Ngữ, ít nhất có thể được Thẩm Lăng Vân ủng hộ. Nữ nhân đối với hắn mà nói, chính là có cũng được mà không có cũng không sao.

Nhưng thật đáng tiếc, không có cách nào tìm được nữ tử đã đánh khúc Giang sơn tươi đẹp. Cũng không biết đó là nữ tử như thế nào mà lại có thể đàn khúc Giang sơn tươi đẹp được như vậy.

"Bây giờ phải đi rồi sao?" Thẩm Thiển Ngữ lộ ra ý không muốn, thậm chí ánh mắt còn mang theo mấy phần ủy khuất. Chẳng lẽ Thượng Quan Triệt đã biết được khúc Giang sơn tươi đẹp không phải do nàng đàn ra rồi sao?

"Ta còn có chuyện, ngày khác sẽ trở lại thăm tiểu thư." Giờ phút này trên mặt Thượng Quan Triệt lộ ra nụ cười dịu dàng, trong mắt mang theo vài phần thâm tình nhìn Thẩm Thiển Ngữ.

"Được." Thẩm Thiển Ngữ thấy ánh mắt dịu dàng như nước của Thượng Quan Triệt, hai má lộ ra mấy phần thẹn thùng.

Đưa mắt nhìn bóng lưng của Thượng Quan Triệt, trong lòng Thẩm Thiển Ngữ xẹt qua một tia oán độc. Nàng nhất định phải gả cho Thượng Quan Triệt, nhưng Thượng Quan Triệt lại đối với thủ khúc Giang sơn tươi đẹp nhớ mãi không quên, nếu bị hắn biết thủ khúc này là do Thẩm Thiển Mạch đàn, thì hắn sẽ không muốn cưới nàng.

Không được, nàng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Tuyệt đối không thể để Thượng Quan Triệt biết. Thẩm Thiển Mạch đã có thân phận cao quý là đích nữ, tại sao còn phải cướp đi Thượng Quan Triệt của nàng. Nàng quyết không cho phép.

Như vậy, biện pháp tốt nhất, Diễn-đàn-Lê-Quý-Đônchính là giết chết Thẩm Thiển Mạch. Đúng, Thẩm Thiển Mạch, ngươi phải chết. Ngươi chết, thì vĩnh viễn sẽ không có ai biết thủ khúc Giang sơn vui mừng là do ai đàn ra.

Trên mặt Thẩm Thiển Ngữ lộ ra mấy phần vặn vẹo. Thẩm Thiển Mạch, chớ có trách ta lòng dạ ác độc! Muốn trách thì trách chính ngươi, ngươi không nên đánh ra khúc Giang sơn tươi đẹp, không nên làm Thượng Quan Triệt chú ý, không nên, không nên!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi