NỮ NHÂN, NGOAN NGOÃN VỀ NHÀ VỚI TRẪM

Hủy thi diệt tích

"Ngươi.. càn rỡ! Trong mắt ngươi còn có vương pháp sao? Ngươi lại dám ở đây giết người." Doãn U Lan nghe Thẩm Thiển Mạch nói, hai con mắt cũng muốn lồi ra ngoài, vừa sợ vừa tức giận mà quát Thẩm Thiển Mạch.

"Nhị nương nói cũng rất nhiều." Khóe miệng từ từ ngưng lại thành một nụ cười khát máu, trong mắt Thẩm Thiển Mạch mang theo vài phần lười biếng, nhưng sâu trong đáy mắt là sát khí.

"Ngươi! Đây là thái độ của ngươi đối với trưởng bối sao? Đừng tưởng rằng ngươi là đích nữ thì có thể không đem trưởng bối để vào mắt! Thật là cái đồ có mẹ sinh không có mẹ dạy! Đúng là con hoang lớn lên ở núi rừng!" Doãn U Lan bị một câu nói của Thẩm Thiển Mạch làm cho phát bực, hướng về phía Thẩm Thiển Mạch hô to gọi nhỏ.

Con ngươi của Thẩm Thiển Mạch nhìn Doãn U Lan càng ngày càng sâu, sát cơ từ từ bộc lộ ra ngoài. Trên người Thiên Thiên cũng tản ra sát khí nồng đậm, lại dám nói tiểu thư nhà nàng như vậy.

"Mẫu thân, đừng nói nữa." Thẩm Thiển Ngữ đã nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch có chút không thích hợp, nàng cũng không hoài nghi nếu mẫu thân mình chọc giận Thẩm Thiển Mạch, Thẩm Thiển Mạch sẽ giết không tha!

"Thẩm Thiển Mạch, ngươi...ngươi, ngươi cư nhiên..." Nhìn vết máu trên cổ cùng với ánh mắt chết không nhắm mắt của mẫu thân, Thẩm Thiển Ngữ vừa kinh ngạc vừa bi phẫn.

"Là bà ta tự mình tìm chết!" Thẩm Thiển Mạch hờ hững thu hồi sợi tơ trong ống tay áo. Nàng vốn chỉ nghĩ cho Thẩm Thiển Ngữ cùng Doãn U Lan một bài học, nhưng Doãn U Lan lại dám chửi bới mẫu thân của nàng, nàng tuyệt đối không thể nhẫn.

"Sao ngươi có thể làm như vậy? Bà là Nhị nương của ngươi." Thẩm Thiển Ngữ thét to, ánh mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch vừa sợ vừa phẫn hận.

"Hình như đại tỷ rất hận muội?" Con ngươi của Thẩm Thiển Mạch khẽ nheo lại, cười như không cười nhìn Thẩm Thiển Ngữ.

"Không có, không có." Thẩm Thiển Ngữ thấy đôi mắt lãnh khốc của Thẩm Thiển Mạch, vừa sợ vừa miễn cưỡng cười lấy lòng, nói.

"Nhị nương chết rồi, chẳng lẽ đại tỷ không đau lòng sao?" Thẩm Thiển Mạch cố ý tỏ ra nghi ngờ, cố ý dùng đôi mắt của hài tử không rành việc đời nhìn Thẩm Thiển Ngữ. Nhìn thấy thủ đoạn của Thẩm Thiển Mạch, Thẩm Thiển Ngữ chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, sợ hãi vô cùng. 

"Không đau lòng, không đau lòng. Mẫu thân của tỷ nói sai, đáng chết, đáng chết!" Thẩm Thiển Ngữ lộ ra khuôn mặt tươi cười nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong con ngươi là vô vàn hận ý, nhưng lại bị che giấu bởi nụ cười giả dối.

"Đại tỷ thật cảm thấy như vậy?" Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia giễu cợt. Đây là cái mà nàng ta gọi là tình thân, nhìn mẫu thân chết trước mặt mình, lại vẫn có thể tươi cười cùng kẻ thù của mình nói chuyện.

"Dĩ nhiên! Muội muội làm quá đúng! Muội muội, muội yên tâm, chuyện ngày hôm nay, cái gì tỷ cũng không biết, cái gì cũng không biết!" Thẩm Thiển Ngữ ném thi thể của Doãn U Lan qua bên Thiểnh, chạy tới muốn bắt tay của Thẩm Thiển Mạch, lại bị Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng tránh thoát.

"Tay của ta dơ quá rồi! Ha ha!" Thẩm Thiển Ngữ thấy Thẩm Thiển Mạch né tránh, trong mắt thoáng qua một tia oán độc, tiếp theo lại mang khuôn mặt tươi cười, nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch nói.

"Đúng vậy! Quá dơ rồi!" Giọng điệu Thẩm Thiển Mạch lạnh lẽo, con ngươi nhìn về phía Thẩm Thiển Ngữ thêm mấy phần giễu cợt, "So với mẫu thân của mình thì ngươi càng đáng chết hơn!"

"Ngươi dám! Ta chính là nữ tử mà Thượng Quan Triệt nhìn trúng, giết chết ta rồi, làm sao ngươi có thể giao phó với phụ thân!" Thẩm Thiển Ngữ sợ quát.

Sợi tơ trong ống tay áo nhẹ nhàng rũ xuống, Thẩm Thiển Ngữ mang vẻ mặt không tin cùng không cam lòng ngã xuống bên người Doãn U Lan.

"Thật sự là đáng chết! Lại còn dám nói mẫu thân của mình đáng chết!" Thiên Thiên đá mấy cái vào thi thể của Thẩm Thiển Ngữ, tức giận nói.

"Nếu nàng ta chết trước, sắc mặt của Doãn U Lan so với nàng ta càng buồn nôn hơn!" Vẻ mặt Thẩm Thiển Mạch lạnh nhạt, mang theo vài phần lười biếng, nói với Thiên Thiên, "Đây chính là thân tình của nhà quyền quý."

"Tiểu thư, những người nơi này thật quá ghê tởm, chúng ta trở về Ma Cung đi!" Thiên Thiên chán ghét nhìn hai cổ thi thể trên đất, nói.

"Trở về Ma Cung sao. Chờ ta xử lý tốt chuyện tình ở đây rồi chúng ta trở về." Thẩm Thiển Mạch cười cười, cưng chiều nhìn Thiên Thiên, tiếp theo hờ hững rót Hóa Thi Thủy lên hai cổ thi thể.

"Vốn chỉ là muốn cho bọn họ nếm thử điểm tâm của chính mình. Chết cũng tốt, coi như bớt việc." Vẻ mặt Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt, ném điểm tâm vào trong Hóa Thi Thủy.

"Tiểu thư, không bằng giết hết toàn bộ bọn họ." Trên mặt Thiên Thiên thoáng qua một tia tàn nhẫn.

"Giết toàn bộ? Đây chẳng phải là quá lợi cho bọn họ rồi! Thẩm Thiển Tâm, Thẩm Lăng Vân, Thượng Quan Triệt, bọn họ thiếu nợ của ta, cũng không phải chết là có thể xóa hết đâu!" Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười lãnh khốc mà khát máu, rời khỏi phòng của Doãn U Lan.

Thẩm Thiển Mạch cùng Thiên Thiên trở về phòng hơn nửa ngày, thì nghe thấy phủ Thừa tướng rối loạn.

"Ngươi nói cái gì? Nhị phu nhân cùng đại tiểu thư mất tích?"

"Còn không phải sao? Ngay cả hai nha hoàn giữ cửa cũng biến mất!"

"Ngươi nói là Thuý Ngọc cùng Thúy Lan? Hai người bọn họ bình thường ỷ được Nhị phu nhân sủng ái mà khi dễ không ít người!"

Thẩm Thiển Mạch cùng Thiên Thiên nhàn nhã nghe bọn hạ nhân nghị luận, trên mặt là thản nhiên cùng ung dung, giống như không có quan hệ gì với các nàng.

"Ngươi xem, đó là Tam tiểu thư!"

"Ừ, thật là một hài tử đáng thương. Đại phu nhân qua đời sớm, nàng ấy nhỏ như vậy đã bị đưa lên núi sống."

"Đại phu nhân là người thiện lương ôn hòa, đối với chúng ta rất tốt, chúng ta nhất định phải thay nàng chăm sóc tam tiểu thư thật tốt!"

Bọn nha hoàn bàn luận xôn xao, một câu Thẩm Thiển Mạch cũng nghe không thiếu, trên mặt nàng mang theo nụ cười ôn hòa. Mẫu thân là người tốt, nên vẫn có người nhớ kỹ.

"Đây là Thiển Mạch sao?" Âm thanh dịu dàng mà quyến rũ truyền vào bên tai, Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn người đang đi tới.

Người này chừng ba mươi, toàn thân kim sắc, váy lót bó sát người, bên ngoài là một tầng áo khoác lụa mỏng màu hồng, xuyên qua lớp lụa mỏng có thể thấy làn da như ngọc, mà váy lót bó sát người lại vừa đúng tôn lên dáng người đầy đặn của nàng ta.

Một đôi mắt màu cà phê, mang theo nụ cười dịu dàng, nhưng sâu trong ánh mắt là tính toán cùng tàn nhẫn. Khóe miệng tươi cười, còn mang theo vài phần quyến rũ. Mặt mày cùng Thẩm Thiển Tâm có tám phần tương tự, nhưng so với Thẩm Thiển Tâm lại càng thêm quyến rũ động lòng người.

Người không biết có thể còn tưởng rằng nàng ta và Thẩm Thiển Tâm là hai tỷ muội. Kỳ thật thì nàng ta là mẫu thân của Thẩm Thiển Tâm, Tô Lạc Nhạn. Bởi vậy, có thể thấy được là nàng ta bảo dưỡng rất tốt, cũng khó trách Thẩm Lăng Vân đối với nàng ta sủng ái có thừa.

"Tam nương." Thẩm Thiển Mạch khẽ cười kêu.

Tô Lạc Nhạn tâm tư thâm trầm, nhìn bề ngoài thì ôn hòa vô hại, kỳ thật là tàn nhẫn vô cùng. Tính tình của Thẩm Thiển Tâm giống y như mẫu thân của mình, chỉ là trình độ vẫn còn chưa bằng Tô Lạc Nhạn.

Tướng phủ có ba cặp mẹ con, nữ nhi đều giống y như mẹ. Nhưng nàng hôm nay, đã không còn là Thẩm Thiển Mạch của kiếp trước, tuyệt đối không có khả năng thiện lương, nhẫn nhịn giống như mẫu thân mình.

Thiên Thiên nghe Thẩm Thiển Mạch nói, có chút kinh ngạc nhìn người đang đi tới. Nữ nhân này nhìn không giống như trưởng bối của tiểu thư, thật không nghĩ tới nàng ta lại là tam nương, là mẫu thân của Thẩm Thiển Tâm, kẻ suốt ngày làm ra vẻ khiến người ta chán ghét.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi