NỮ NHÂN, NGOAN NGOÃN VỀ NHÀ VỚI TRẪM

Nặng nề tính toán

"Tiểu thư. Hoàng thượng đã hạ chỉ đem nhị tiểu thư gả cho Bát hoàng tử rồi." Thiên Thiên cầm một mâm trái cây đặt lên bàn, nói với Thẩm Thiển Mạch.

"Lần này Thượng Quan Triệt sẽ sốt ruột lắm đây. Hắn nhất định sẽ tới phủ tìm đại tỷ, nhưng phụ thân lại không thể giao đại tỷ ra, cứ như vậy, phủ Thừa Tướng sẽ không có đường lui, chỉ có thể dốc toàn lực trợ giúp Thượng Quan Cẩn." Thẩm Thiển Mạch vươn ngón tay mảnh khảnh, cầm một quả nho bỏ vào miệng, trong mắt là vẻ bày mưu nghĩ kế, khóe miệng nâng lên ý cười.

"Mạch Nhi, thì ra là con ở nơi này. Làm phụ thân tìm mãi." Xa xa Thẩm Lăng Vân nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch cùng Thiên Thiên đang ăn trái cây ở trong lương đình, liền vội vàng đi tới.

"Phụ thân tìm Mạch Nhi có chuyện gì?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày. Lão hồ ly này không phải là muốn nàng thay thế Thẩm Thiển Ngữ gả cho Thượng Quan Triệt chứ? Vậy thì hắn tính toán sai rồi.

Kiếp trước nàng đã gả sai một lần, lần này, nàng tuyệt đối sẽ không gả cho Thượng Quan Triệt.

"Mạch Nhi này, hiện giờ tung tích của đại tỷ con không rõ, mà Tam hoàng tử lại có cảm tình với đại tỷ của con, phụ thân sợ cả nhà ta sẽ có chuyện. Không bằng nói cho Tam hoàng tử biết thủ khúc Giang sơn tươi đẹp là do con đàn, tin tưởng lấy việc tán thưởng của Tam hoàng tử đối với thủ khúc này, nhất định sẽ đối xử tử tế với con." Thẩm Lăng Vân từ ái sờ đầu Thẩm Thiển Mạch, bày ra bộ dáng không thể làm gì hơn, trong mắt lại tỏ vẻ rất yêu thương nữ nhi.

Trong lòng Thẩm Thiển Mạch cười lạnh một hồi. Kiếp trước Thẩm Lăng Vân chính là lấy bộ dạng từ ái, dối trá này mà lừa gạt sự tin tưởng của nàng, để cho nàng y như đứa ngốc mặc cho hắn định đoạt, lại vẫn kính yêu gọi hắn là phụ thân.

Nhưng hiện giờ, nàng đã không còn là Thẩm Thiển Mạch đơn thuần thiện lương của kiếp trước, cho nên nàng tuyệt đối không có khả năng tiếp nhận sự sắp xếp an bài của Thẩm Lăng Vân.

"Phụ thân, làm sao người lại hồ đồ như vậy. Chuyện này tuyệt đối không thể." Thẩm Thiển Mạch đứng dậy, đi tới bên Thiểnh Thẩm Lăng Vân, bày ra bộ dáng suy tính thay cho Thẩm Lăng Vân.

"Mạch Nhi, con nói một chút, làm sao lại tuyệt đối không thể?" Thẩm Lăng Vân nhớ tới lần trước Thẩm Thiển Mạch giải thích chuyện tình của thái tử thì vội vàng hỏi.

"Phụ thân, người nghĩ xem, Tam hoàng tử là nhân vật nào? Làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc người khác cố ý lừa gạt hắn? Còn nữa, Tam hoàng tử sinh lòng hảo cảm với đại tỷ cũng không chỉ vì thủ khúc này, mà còn vì dung mạo, tài nghệ xuất chúng của đại tỷ. Nếu đổi thành người có dung mạo bình thường như Mạch Nhi, trừ đánh đàn thì cái gì cũng không biết, sợ rằng Tam hoàng tử sẽ cảm thấy phụ thân đang cố ý đùa giỡn hắn!" Thẩm Thiển Mạch lo lắng nói với Thẩm Lăng Vân.

"Mạch Nhi nói cũng có chút đạo lý, ngược lại là do phụ thân sơ sót." Thẩm Lăng Vân nghe Thẩm Thiển Mạch nói, cũng cảm thấy chuyện này không quá khả thi, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch càng thêm nghi ngờ cùng thưởng thức. Nữ nhi này lại có đầu óc như vậy, nếu biết lợi dụng, nhất định có thể trở thành một con cờ tốt.

"Phụ thân, người nên bỏ cái ý niệm này đi. Tránh cho đến lúc đó kết thân không được, lại làm cho Tam hoàng tử oán hận phủ Thừa Tướng!" Thẩm Thiển Mạch nhìn dáng vẻ trầm tư của Thẩm Lăng Vân, lại thêm vào một câu ngoan độc hơn.

"Được được được. Phụ thân biết rồi. Vốn là phụ thân cũng không muốn Mạch Nhi phải chịu ủy khuất." Thẩm Lăng Vân từ ái sờ đầu Thẩm Thiển Mạch, sự tính toán trong mắt cũng sâu hơn.

"Mạch Nhi cũng biết phụ thân thương Mạch Nhi." Thẩm Thiển Mạch lộ ra nụ cười ngây thơ. Tất nhiên vẻ tính toán trong mắt Thẩm Lăng Vân cũng không có lừa gạt được ánh mắt của nàng, nàng muốn nhìn xem Thẩm Lăng Vân có thể giở trò gì.

"Được rồi, phụ thân sẽ không quấy rầy nữa, Mạch Nhi nghỉ ngơi thật tốt đi." Thẩm Lăng Vân cũng không muốn hàn huyên nhiều với Thẩm Thiển Mạch, vỗ vai Thẩm Thiển Mạch rồi rời đi.

"Thiên Thiên, em xem, đây chính là phụ thân. Đây là cái gọi là thân tình đó." Thẩm Thiển Mạch lộ ra nụ cười châm chọc mà mệt mỏi, "Lấy Phượng Minh tới đây."

"Vâng, tiểu thư." Thiên Thiên cúi đầu lên tiếng. Nàng hiểu tiểu thư nhà mình, thoạt nhìn thì cường thế vô cùng, nhưng nội tâm vẫn rất mềm mại. Mặc dù tiểu thư cực hận phụ thân mình, nhưng vẫn tồn tại một tia t́nh cảm, chỉ là, người phụ thân này cứ một lần rồi lại một lần tổn thương tiểu thư.

Phượng Minh rất nhanh được mang tới, Thẩm Thiển Mạch đặt Phượng Minh trên bàn, nhè nhẹ vuốt ve Phượng Minh.

Có lẽ chỉ có cầm mới có thể chân chính hiểu được nội tâm của nàng.

Mười ngón tay nhẹ nhàng ấn lên dây đàn, một khúc nhạc từ đầu ngón tay của Thẩm Thiển Mạch tuôn ra. Khúc nhạc này không chỉ mang theo ý sát phạt mà còn mang theo yêu, hận của nàng, cũng là tâm tình của nàng hiện giờ.

Thượng Quan Triệt vừa định vào phủ thì nghe được tiếng đàn của Thẩm Thiển Mạch, mặc dù khí thế này không bằng của Giang sơn tươi đẹp, nhưng hắn có thể xác định, hai thủ khúc này đều được đàn ra từ cùng một người.

Xem ra khúc Giang sơn tươi đẹp đúng là do người của phủ Thừa Tướng đàn. Nếu không phải là Thẩm Thiển Ngữ, vậy sẽ là ai chứ?

Thượng Quan Triệt tò mò nhíu mày, không có đi vào cửa chính để bái phỏng Thẩm Lăng Vân, mà thay đổi bước chân đi đến chỗ tường rào, vượt qua tường vào phủ, đi về phía phát ra tiếng đàn.

Từ xa nhìn lại, trong lương đình, có một nữ tử mặc bạch y đang khảy đàn.

Áo trắng tung bay trong gió, vì ở cự ly rất xa nên hắn không thấy rõ dung mạo của nữ tử kia, nhưng hắn có thể cảm thấy một thân khí chất cao quý xuất trần, giống như tiên nữ hạ phàm, làm cho người khác không dời tầm mắt được.

Thượng Quan Triệt đứng tại chỗ lẳng lặng nghe khúc điệu. Hắn nghe được sự yêu cùng hận của nữ tử, tấm lòng đối với thiên hạ, lại còn nghe được ý sát phạt trong đó.

Khóe miệng của hắn từ từ nâng lên nụ cười. Hắn rốt cuộc tìm được người đã đánh khúc Giang sơn tươi đẹp ngày đó. Hắn cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là người nào.

Thượng Quan Triệt lửng thững đi tới lương đình trước mặt, ôn nhuận cười, "Tiếng đàn của tiểu thư thật sự rất êm tai, làm cho Quan Triệt bội phục!"

Tiếng đàn của Thẩm Thiển Mạch ngừng lại. Nàng ngước mắt nhìn, người nọ vẫn là một thân bạch y, giống như lúc mới gặp nhau, chỉ là phần rung động vào thời điểm mới gặp gỡ cũng đã sớm biến mất vô ảnh vô tung rồi. Còn dư lại, chỉ có hận cùng xem thường.

"Thiển Mạch gặp qua Tam hoàng tử." Không chút hoang mang hành lễ, thái độ xa cách mà lạnh lùng. Nàng cũng không muốn lại có dính líu gì với Thượng Quan Triệt.

"Thì ra là Tam tiểu thư của Tướng phủ. Mới vừa rồi nghe một khúc của tiểu thư, cùng Giang sơn tươi đẹp của lệnh tỷ rất là tương tự, không biết có thể xin tiểu thư vì Thượng Quan Triệt đàn khúc Giang sơn tươi đẹp hay không?" Thượng Quan Triệt thấy thái độ không lạnh không nhạt của Thẩm Thiển Mạch thì lại thấy hứng thú. Nữ tử có vẻ ngoài bình thường này lại lạnh nhạt với hắn.

"Xin Tam hoàng tử thứ tội. Thiển Mạch sẽ không đàn Giang sơn tươi đẹp!" Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng đáp, Thượng Quan Triệt nhất định là đã hiểu. Nếu nàng đàn, tất nhiên sẽ đưa tới rắc rối.

"Giang sơn tươi đẹp cũng không phải là thủ khúc lạ, tài đánh đàn của tiểu thư cao siêu như vậy, làm sao lại không đàn?" Dù Thượng Quan Triệt đã nghe câu trả lời của Thẩm Thiển Mạch nhưng vẫn nhất quyết không tha nói, trong mắt còn mang theo vài phần hứng thú, nữ tử này… có ý tứ!

"Sẽ không chính là sẽ không!" Con ngươi của Thẩm Thiển Mạch lộ ra vẻ lạnh lùng. Nàng không muốn cùng Thượng Quan Triệt nhiều lời, lôi kéo Thiên Thiên rời khỏi đó.

Thời điểm Thẩm Thiển Mạch lướt qua Thượng Quan Triệt, hắn cười nói, "Tiểu thư dừng bước. Ta biết rõ nàng là người đàn khúc Giang sơn tươi đẹp ngày đó!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi