NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

La Tú Ân ngắt lời Hồng Bạch Chương bằng ánh mắt xem thường, "Chơi cái gì mà chơi, hiện tại đi ra ngoài, ở đây đông người như vậy, không khí trong phòng này không trong lành, bệnh nhân làm sao được nghỉ ngơi tốt chứ?"

Trong phòng bệnh mà tám chín người đứng nói chuyện rả rít không ngừng, bệnh nhân còn có thể nghỉ ngơi tốt sao?

La Tú Ân bắt đầu đuổi mọi người ra ngoài, và Hồng Bách Chương là người đầu tiên bị đuổi ra ngoài.

Giản lão phu nhân cũng lên tiếng, "Được rồi được rồi, những chuyện này để sau hãy nói, bé ngoan vẫn còn bệnh."

Sau đó lão phu nhân quay đầu về phía Giản Duẫn Náo đang đứng ở cửa nói, "Xương cốt đánh gãy còn có thể nối lại, chuyện anh chị em trong nhà cũng vậy. Con nên suy nghĩ về những chuyện tốt. Đừng cứng đầu và bối rối bởi những suy nghĩ lung tung."

Giản lão phu nhân không nói rõ ý của mình, nhưng ý tứ của bà, người biết tiền căn hậu quả nghe đều có thể hiểu.

Giản Duẫn Náo đã nghĩ sai về Giản Nhất Lăng một lần, và không thể có lần thứ hai.

Giản lão phu nhân hy vọng rằng Giản Duẫn Náo sẽ học cách tin tưởng em gái mình và bỏ đi những suy nghĩ xấu trong lòng.

Giản Thư Hình cúi xuống, nhẹ nhàng nói với Giản Nhất Lăng đang nằm trên giường bệnh, "Tiểu Lăng, ba và các anh con về nhà trước, buổi tối sẽ trở lại gặp con. Con dưỡng bệnh cho tốt, bên trường học anh cả con sẽ xin nghỉ, con không cần phải lo lắng về nó."

"Dạ." Giản Nhất Lăng nhẹ nhàng đáp ứng.

Một tiếng này của cô cũng khiến trái tim của Giản Thư Hình nhói lên.

Mặc dù con gái đáp lại ông một cách ngoan ngoãn, nhưng không biết tại sao, ông cảm thấy như có một khoảng cách rất xa giữa ông và con gái.

Giản Thư Hình do dự một lúc trước khi rời khỏi phòng với con trai cả.

Khi mọi người lần lượt rời khỏi phòng bệnh của Giản Nhất Lăng, Giản Vũ Mân nói với quản gia của nhà cũ Giản gia, "Bác quản gia hãy mang cho cháu một bộ quần áo thay đổi khi bác quay lại đây."

Anh đến bây giờ vẫn chưa thay quần áo.

Để an toàn, Giản Nhất Lăng tối nay cần phải nhập viện.

Giản Vũ Mân dự định sẽ ở lại bệnh viện với cô ấy tối nay.

Dù sao thì anh ấy cũng không có thông báo gì trong hai ngày gần đây, buổi tối vốn dĩ sẽ cùng các thành viên diễn tập, nhưng giờ anh ấy chỉ có thể thả bồ cầu cho bọn họ.

Khi Giản Vũ Mân nói, La Tú Ân đột nhiên nheo mắt.

Âm thanh này nghe quen quen!

Cô chỉ nghe thấy âm thanh giàu từ tính như vậy một lần!

La Tú Ân quay lại nhìn về phía sau.

Hiện vào mắt cô là một nam nhân đầu như ổ gà, mặc bộ đồ ngủ, đi dép lê.

Nam nhân này.. hơi cẩu thả.

Nhưng là..

"Anh.. tại sao anh lại giống Tạ Mân Vũ?"

Giọng của La Tú Ân hơi lớn, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào Giản Vũ Mân.

Tạ Mân Vũ là nghệ danh của Giản Vũ Mân.

Vì Hà Yến hết sức phản đối việc Giản Vũ Mân gia nhập làng giải trí, nên Giản Vũ Mân đã sử dụng nghệ danh này khi bước vào giới giải trí, bỏ qua mối quan hệ giữa bản thân và Giản gia.

Tạ là họ của Giản lão phu nhân.

La Tú Ân nhìn chằm chằm Giản Vũ Mân, càng nhìn càng giống.

Ngay cả Trình Dịch, người ở bên cạnh, cũng nhận ra.

Trình Dịch không phải là fan của nhóm nhạc nam - Jupiter, nhưng xung quanh bàn của La Tú Ân đặt rất nhiều khung cảnh của nhóm nhạc nam này, Trình Dịch mưa dầm thấm đất cũng có chút nhận thức.

Giản Vũ Mân ngẩng đầu nhìn La Tú Ân, nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt người kia, liền không để ý, "Chà, là tôi, có vấn đề gì không?"

Anh biết hình ảnh hiện tại của mình rất luộm thuộm, cùng hình ảnh trước đây của anh trên màn hình có sự khác biệt nghiêm trọng.

Nhưng có vấn đề gì đâu?

Cùng lắm thì mất một người hâm mộ.

Fan muốn ngã cũng không ngăn được, dù sao anh ấy cũng không muốn dỗ dành hay chiều chuộng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi