NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

"Quần áo của anh ấy là tỷ phun lên, tỷ toàn bộ phun lên trên người anh ấy, chính mình trên người nửa điểm cũng không dính, sau đó chúng tôi cũng chỉ có thể đem quần áo trên người của anh ấy lột ra, đến nỗi hai ngươi vì cái gì sẽ ở chung một phòng.."

"Vì cái gì a?"

"Tỷ nói tỷ muốn đưa anh ấy về phòng, tỷ nói tỷ phun lên người anh ấy, phải đối với anh ấy phụ trách, ai hỗ trợ đều không được, một hai phải chính tự mình làm. Sau đó tỷ liền đem anh ấy kéo vào phòng, xong rồi anh ấy ngã xuống, sau đó chính tỷ cũng ngã xuống."

"Vậy lúc đó cậu cũng ở đây?"

"Có a, Hứa lão sư cũng ở bên cạnh."

"Vậy các người sao không đem tôi nâng đi ra ngoài?"

"Ân tỷ, chúng tôi không dám động vào tỷ a!"

Nhìn xem toàn bộ viện nghiên cứu, có ai dám động vào Ân tỷ? Không còn muốn sống nữa sao?

Ai biết Ân tỷ có phải cố ý muốn ngã xuống hay không?

Bọn họ lúc này đương nhiên hẳn là lựa chọn thức thời quay đầu rời khỏi, thuận tiện giúp Ân tỷ khóa kỹ cửa phòng.

La Tú Ân thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Còn tốt còn tốt, lão nương không có làm ra cái chuyện thiếu đạo đức gì, thiếu chút nữa cho rằng tôi uống say loạn tính khi dễ người ta."

Sau đó La Tú Ân lại có một chút thất vọng nho nhỏ.

Cụ thể thất vọng vì cái gì, La Tú Ân cũng không nói nên được.

Sau đó La Tú Ân lại vội nói, "Đúng rồi, không được đem chuyện hôm nay nói cho Nhất Lăng bảo bối!"

"Vì cái gì?"

"Cái gì vì cái gì, chuyện lão nương thiếu chút nữa đem anh trai của em ấy khi dễ có thể để cho em ấy biết sao? Cậu cái chày gỗ này!"

Trình Dịch cúi đầu, một tay đẩy đẩy mắt kính của mình, trong lòng nói thầm, cũng không biết tối hôm qua ai như cái chày gỗ đuổi theo anh trai của Nhất Lăng nói muốn anh em kết bái.

La Tú Ân phát hiện ánh mắt Trình Dịch ngó loạn, "Cậu suy nghĩ cái ý xấu gì?"

"Không có, cái gì cũng đều không có nghĩ." Trình Dịch vội trả lời, "Mà Ân tỷ này, tỷ có nên trước tiên đem quần áo cho người ta mặc hay không, người ta tốt xấu gì cũng là thần tượng.." Trình Dịch nhắc nhở nói.

"Biết là thần tượng còn để lão nương đem đi vào, cậu đi! Lão nương đi trước!"

La Tú Ân lại đem túi nhét trở lại lòng ngực Trình Dịch, sau đó cũng không quay đầu lại mà bước rời đi.

Lúc bước đi trong miệng còn nói thầm, "Mẹ nó để người khác chụp thấy lão nương, không phải là làm hại thần tượng sao, lão nương là người có thể làm ra loại chuyện này sao?"

Trình Dịch nhìn túi xách trong tay mình, vẻ mặt bất đắc dĩ mà đi vào phòng khách sạn.

Giản Vũ Mân sau khi thay quần áo xong dặn dò Trình Dịch, "Không được đem chuyện phát sinh hôm nay nói cho Nhất Lăng muội muội!"

"Vì cái gì?"

"Muội muội còn nhỏ, sẽ dạy hư em ấy!"

"..."

Trình Dịch nghĩ thầm anh có thể dạy hư muội muội anh cái gì đây?

Nhất Lăng muội tử tri thức nào mà không biết a, chuyện nam nhân cùng nữ nhân buổi tối cùng nhau ngủ ở khách sạn lại không biết sao?

###

Sau sự kiện phát sóng trực tiếp, người của Giản gia cũng đã chịu ảnh hưởng không nhỏ.

Giản lão gia tử tâm tình không được tốt.

"Cái ông già này, bé ngoan như thế này không phải là chuyện tốt sao? Từ sau khi phát sóng trực tiếp ra tới, cái đám bằng hữu kia của ông, cả những người trước từng làm ăn với ông đều không thiếu gọi điện thoại cho ông, đối với ông hâm mộ ghen tị, vậy mà ông còn làm cái bản mặt này?"

Lão phu nhân nhìn thấy lão nhân cái dạng này, cũng không biết ông đang cùng với ai sinh hờn dỗi.

"Có cái gì mà hâm mộ ghen tị? Tôi lão nhân gia này lưu lạc tới mức phải dựa vào mặt mũi cháu gái sao, tôi đây đời này cũng coi như là lăn lộn không được gì rồi!"

Giản lão gia tử nhưng không cần cháu gái ông cho ông mặt mũi điểm này.

Thành tựu trong đời này của ông cũng đã khiến cho người khác lau mắt mà nhìn.

Còn cần người ta vì cháu gái mình mà cho mình mặt mũi sao.

"Vậy ông không hiếm lạ cháu gái mang cho ông mặt mũi, ông cũng không cần làm ra cái mặt xấu như vậy đi? Cái này nhìn tưởng đây không phải là chuyện tôt, mà còn tưởng là chuyện xấu nữa!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi