NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Vu Hi thấy không khí có phần xấu hổ, "Tần tiểu thư, món quà này của cô thật sự rất có tâm ý, nhưng mà Thịnh gia cậu ấy thật sự không cần."

Vu Hi đang giải thích, liền nghe được Địch Quân Thịnh nói với Giản Nhất Lăng, "Lần sau thêm nhiều thịt, không cần cà rốt, gia không phải con thỏ."

Giản Nhất Lăng không nói gì, yên lặng mà duỗi tay lấy cái hộp cơm trống rỗng kia.

Lại bị Địch Quân Thịnh cầm đi trước một bước, "Tôi để Vu Hi rửa sạch rồi sẽ trả lại cho em."

Giản Nhất Lăng tay bắt vào không khí, chỉ có thể yên lặng thu hồi.

Vu Hi nhỏ giọng nói thầm, "Tôi cũng sẽ không đi rửa hộp cơm.. giặt cái vớ tôi cũng sẽ không.."

Sau khi nói thầm hai câu, Địch Quân Thịnh liền nhìn anh ấy một cái, Vu Hi lập tức sửa miệng, "Kỳ thật tiềm lực rửa chén của tôi cũng thực không tồi!"

Hoàng tử Vu gia, lưu lạc đến mức phải đi rửa chén, đến tột cùng là đạo đức chôn vùi, hay là nhân tính vặn vẹo.

Địch Quân Thịnh nếu mà trừng mắt nhiều hơn hai cái, Vu Hi còn có thể nói chính mình đời trước chính là cái máy rửa chén.

Tần Du Phàm còn ở bên cạnh chờ Địch Quân Thịnh trả lời, kết quả anh chỉ lo cùng Giản Nhất Lăng nói về chuyện hộp cơm.

Một cái hộp cơm hình phim hoạt hình, cũng đáng để bọn họ nói nửa ngày như vậy sao?

"Địch thiếu thật sự không có hứng thú?" Tần Du Phàm chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục hỏi lại.

Nếu hôm nay ở trước mặt cô ấy là người khác, cô ấy khẳng định sẽ không có kiên nhẫn cùng tính tình tốt như vậy.

Nhưng Địch Quân Thịnh trước giờ chính là như thế, không chỉ là đối với cô ấy, mà đối với người khác cũng vậy.

Có đủ hiểu biết, cũng có đủ chuẩn bị tâm lý.

Địch Quân Thịnh hôm nay thái độ đối với cô vốn là không có gì ngoài ý muốn, duy nhất ngoài ý muốn chính là thái độ của anh đối với Giản Nhất Lăng.

Địch thiếu ở trên người cô gái nhỏ này có quá nhiều ngoài ý muốn.

"Không có." Địch Quân Thịnh rốt cuộc trả lời Tần Du Phàm, chỉ là vô tình mà cự tuyệt.

"Địch thiếu là đơn thuần đối với chuyện chiến đội không có hứng thú, hay là đối với việc món quà do Tần Du Phàm tôi tặng là không có hứng thú?"

Tần Du Phàm muốn biết là món quà của cô không có đúng ý anh, hay là chỉ cần là quà của Tần Du Phàm cô đưa, anh đều không muốn nhận.

"Đều không có hứng thú." Địch Quân Thịnh cười nhạo một tiếng, "Tần tiểu thư, tôi nếu là coi trọng cái gì, sẽ tự mình lấy, không cần người khác đưa cho, dù là người, hay đồ vật, đều giống nhau."

Quyết đoán vô tình cự tuyệt như vậy, đặt ở trên người con gái có da mặt mỏng đã chịu không nổi.

Nhưng Tần Du Phàm không phải người con gái giống như vậy, nếu không, cô ấy hôm nay cũng không chủ động lại đây.

Cô ấy luôn luôn tin tưởng vững chắc, đối với đồ vật mình muốn, mình phải chủ động đi tranh thủ, không thể để cơ hội vuột mất vô ích.

Cô ấy thích Địch Quân Thịnh, cô ấy sẽ trực tiếp biểu lộ ra tới, đưa nó thành hành động.

Cô ấy sẽ không giống với những cô gái nhỏ sợ hãi rụt rè, trăm phương ngàn kế chỉ tìm một cơ hội được gặp ngẫu nhiên.

"Xem ra tôi thật sự không được Địch thiếu thích, còn cô gái nhỏ này thì sao?"

Tần Du phàm muốn nghe Địch Quân Thịnh đánh giá Giản Nhất Lăng.

Cô ấy có thể hiểu vì sao mình không được Địch Quân Thịnh thích, nhưng không thể tiếp thu được việc một cô gái nhỏ có tiếng xấu như vậy lại được Địch Quân Thịnh ưu ái.

Địch Quân Thịnh nhìn Giản Nhất Lăng liếc mắt một cái, phát hiện Giản Nhất Lăng cũng đang đợi anh trả lời.

Giản Nhất Lăng cũng không phải biết rõ Địch Quân Thịnh vì cái gì hết lần này đến lần khác trợ giúp cô mà không cầu hồi báo.

Địch Quân Thịnh nhìn Giản Nhất Lăng, mày hơi hơi nhíu lại, đôi mắt thâm thúy, lại hơn nửa ngày không có trả lời.

Vu Hi nhìn thấy không khí không đúng, liền hỗ trợ giải thích, "Tần tiểu thư không biết, Địch gia gia nói muốn nhận Giản tiểu thư làm cháu gái, cho nên Giản tiểu thư là muội muội của Thịnh gia."

Làm muội muội sao, cái giải thích này là Tần Du Phàm tương đối có thể tiếp thu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi