NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Khi các bệnh viện bình thường không có cách nào chữa được, thì hiện lên trước mặt của người đó có một lựa chọn chính là bệnh viện thần bí này.

Trong một năm thời gian bệnh viện này thành lập và phát triển, Mạc Thi Vận là một người ngoài ngành cũng đã không dưới một lần nghe đến danh tiếng của bệnh viện này.

"Thi Vận, mẹ vô dụng, mẹ tin tức nào cũng không nghe được."

Mạc Tuệ Cầm hỏi thăm không được gì mới là bình thường.

Tập đoàn tài chính người ta hao hết tâm tư cũng chưa tìm được tin tức, Mạc Tuệ Cầm dựa vào thời điểm năm đó con gái mình bạo hồng có quen biết mấy người, có thể hỏi thăm ra được tin tức gì.

Mạc Thi Vận cũng biết có thể nghe ngóng được tin tức kia khả năng cực kỳ bé nhỏ, nhưng mà vẫn muốn thử một lần, vạn nhất vận khí tốt cũng không phải không thể nào.

Mạc Thi Vận học đại học ngành biểu diễn, cô hiện tại chỉ có một con đường có thể đi là làm diễn viên.

Ở trước mặt cô cũng chỉ có hai con đường: Đường thứ nhất là thông qua tác phẩm thu hút được người xem, quay lại trong mắt của khán giả; hoặc đường thứ hai là tìm được một quan hệ nhân mạch mới, hoặc là ký được hợp đồng với một công ty quản lý.

Nhưng mà hiện tại, hai con đường này cô đi đều thực gian nan.

###

Địch lão gia tử trực tiếp tìm tới Giản Nhất Lăng.

Nhìn hình dáng của cô bé nhỏ xinh trước mặt, Địch lão gia tử càng nhìn càng vui, càng xem càng cao hứng.

Đặc biệt là nhìn thấy trên cổ trắng nõn của Giản Nhất Lăng đang đeo dây chuyền mặt ngọc kia.

Chiếc cổ này thật là đẹp mắt, trời sinh liền thích hợp đeo mặt ngọc tổ truyền nhà bọn họ!

Chiếc dây chuyền màu đen còn phụ trợ thêm cho cổ trắng nõn của cô, chất ngọc trong suốt óng ánh như pha lê càng tôn lên làn da của cô!

Trang sức ngọc mặt, quả nhiên vẫn là mang lên mới đẹp, để trong hộp không ai nhìn chính là lãng phí.

Địch lão gia tử mặt đầy tươi cười mà nhìn Giản Nhất Lăng, rất có vài phần hương vị quái quái.

Sau khi nhìn một hồi lâu, Địch lão gia tử mới nhớ tới mục đích hôm nay tới đây.

"Tiểu nha đầu, cháu trai lớn nhà ta cháu có quen biết, cháu cũng biết tình huống thân thể của hắn không phải thực tốt, ta muốn mời cho hắn một người hộ lý chuyên nghiệp bên người. Nhưng mà, tính tình của đứa cháu nhà ta rất quái lạ, người bình thường đều hầu hạ không được hắn, trước kia tìm thật nhiều người, đều bị hắn đuổi đi!"

Địch lão gia tử vẻ mặt buồn rầu, rõ ràng là cố ý lộ ra cho Giản Nhất Lăng nhìn thấy.

Những lời này nhưng đều là nói thật, là lời từ đáy lòng.

Trời biết trước kia ông cùng chú hai của Địch Quân Thịnh suy nghĩ bao nhiêu phương pháp, ý đồ ở bên người Địch Quân Thịnh an bài một vị bác sĩ để chăm sóc.

Nhưng đều không có được hắn tiếp nhận.

Địch lão gia tử biết Giản Nhất Lăng hiện tại là sinh viên hệ y khoa, đồng thời còn là một người pháp y xuất sắc.

Tuy rằng nghề nghiệp cũng không phải đúng lắm, nhưng mà phương hướng cũng không sai.

Dùng cái này làm lý do, để bên người cháu trai lớn của ông, danh chính ngôn thuận, hợp tình hợp lý.

Nếu hôm nay người tới là người khác, Giản Nhất Lăng không hề nghi ngờ sẽ từ chối.

Nhưng Địch lão gia tử tìm Giản Nhất Lăng, là vì Địch Quân Thịnh.

Không biết vì cái gì, những chuyện có liên quan đến Địch Quân Thịnh, Giản Nhất Lăng sẽ đối đãi rất khác.

Giản Nhất Lăng nghĩ, đại khái là bởi vì chính mình thật sự thiếu anh rất nhiều đi?

Không làm như vậy lương tâm của cô sẽ bất an.

Hẳn là như vậy.

Giản Nhất Lăng nghiêm túc mà suy nghĩ về đề nghị của Địch lão gia tử.

Cô không phải là không muốn đáp ứng, mà lần này cô tới kinh thành, chỉ ở lại một thời gian ngắn.

Công việc này không hề nghi ngờ là cần thời gian dài.

Địch lão gia tử thấy Giản Nhất Lăng vẻ mặt trầm tư, trong não vừa chuyển, bắt đầu bán thảm.

"Ai nha, ta lão già này cũng là mệnh khổ, tuổi một đống, cũng chỉ có một đứa cháu như vậy, hắn nếu đi rồi, ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, kia thật là so với để ta chết đi còn đỡ thống khổ hơn a!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi