NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Nhưng mà mọi người nhìn về phía Giản Nhất Lăng với ánh mắt lại có một chút không đồng tình.

Nếu thật sự liều lĩnh lấy trộm thành quả nghiên cứu của người khác mà nói, là trừng phạt đúng tội, một chút đều không đáng đồng tình.

"Em không có sao chép. Buộc tội em sao chép, yêu cầu lấy ra chứng cứ, tiến hành xác minh những lời nói vừa rồi của thầy." Giản Nhất Lăng nhắc nhở Hoàng giáo sư, giọng nói dị thường bình tĩnh.

Giản Nhất Lăng làm bất kỳ nghiên cứu thực nghiệm nào, đều để lại dấu vết.

Nếu hoài nghi cô sao chép thành quả nghiên cứu của người khác, có thể đưa ra nghi ngờ, có thể lấy được bằng chứng tiến hành thêm một bước điều tra.

"Em đây là chưa thấy Hoàng Hà thì chưa hết hy vọng sao?" Hoàng giáo sư trực tiếp đem một báo cáo nghiên cứu thật dày ném lên trên bàn trước mặt Giản Nhất Lăng.

"Đây là báo cáo nghiên cứu hôm trước Lục Viện gửi lên! Em hiện tại gửi lên kết quả nội dung nghiên cứu bên trong cùng với cách lý luận của em ấy giống nhau như đúc!"

"Thời gian gửi bài sớm không đại diện cho cái gì cả." Giản Nhất Lăng trả lời.

Sau khi lật xem vài tờ nội dung, Giản Nhất Lăng liền biết, là Lục Viện lấy trộm phần kết quả thực nghiệm mà cô đặt ở trên bàn kia.

Hoàng giáo sư lạnh giọng trách cứ, "Thật là sống lâu mới thấy a! Thầy đi dạy học và nghiên cứu nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp được một người sinh viên quá mức như em vậy! Em ở nước ngoài mấy năm nay học cái gì? Học mặt dày vô sỉ sao?"

Hiển nhiên đối với sinh viên hai năm nay luôn theo mình, Lục Viện, cùng với sinh viên vừa mới đến trao đổi để làm hạng mục không đến một tuần, Giản Nhất Lăng, trong lòng Hoàng giáo sư không hề nghi ngờ mà tín nhiệm đối với sinh viên của mình.

Đặc biệt là Giản Nhất Lăng một tuần này, thời gian đến phòng thí nghiệm đã ít lại càng ít, ấn tượng trong ông đối với sự nghiêm túc trong nghiên cứu đã không bằng các bạn học khác trong phòng thí nghiệm.

Lục Viện bên cạnh có chút bị dọa rồi, cô chột dạ mà gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Hoàng giáo sư cùng Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng không có mở miệng phản bác, mà lấy ra di động, từ trong danh bạ lấy ra một số điện thoại, đang muốn gọi đi.

Hoàng giáo sư lớn tiếng mắng, "Em đang làm gì? Còn muốn chơi di động! Em cho là thầy không tồn tại sao? Thầy hiện tại muốn em chính diện trả lời vấn đề của thầy!"

Hoàng giáo sư cảm giác chính mình bị sỉ nhục.

Thời điểm nghiêm túc như vậy, Giản Nhất Lăng còn một bộ dáng không biết hối cải, còn có tâm tình lấy ra di động.

Đây là người như thế nào? Như thế nào sẽ có loại sinh viên như vậy?

Sinh viên như vậy liền không xứng đáng làm sinh viên!

"Giải thích thầy sẽ không nghe, dùng hành động thực tế càng có hiệu quả hơn."

Giản Nhất Lăng một bên bình tĩnh mà trả lời Hoàng giáo sư, một bên đã đem điện thoại gọi đi rồi.

"Dùng hành động thực tế? Thầy hôm nay nhất định phải xử lý cái hành vi này của em!" Hoàng giáo sư tức giận không thôi, "Mấy người các em, nhìn em ấy, không được để em ấy tùy tiện đi mất, thầy mời lãnh đạo trường đến đây! Chuyện ngày hôm nay cần thiết phải nghiêm túc giải quyết!"

Người trong điện thoại không nghe được tiếng của Giản Nhất Lăng, chỉ nghe thấy thanh âm đang rống to của Hoàng giáo sư.

Người bên kia điện thoại cũng không nói gì, mà là tách tách bắt đầu gõ lên bàn phím.

###

Chỉ chốc lát sau, trong phòng thí nghiệm tới rất nhiều người.

Có bảo an trường học, có lãnh đạo trường học, còn có các giáo sư khác.

Hoàng giáo sư hiện tại trong lòng khó mà bình tĩnh, tức giận đến nóng đầu.

Ông đem nhiều người tìm lại đây, chính là phải ngay trước mặt mọi người, hoàn toàn xé rách da mặt không biết xấu hổ của Giản Nhất Lăng, làm cô ấy vĩnh viễn mà lăn ra khỏi giới học thuật!

Địch Quân Thịnh cũng tới.

Lãnh đạo trường học dựa theo thông tin "Người liên hệ khẩn cấp" trong bản lý lịch của Giản Nhất Lăng gọi qua, người nhận điện thoại là Địch Quân Thịnh.

Địch Quân Thịnh đi vào phòng thí nghiệm, ánh mắt sắc bén mà đảo qua toàn bộ những người ở trong phòng này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi