NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Sáng hôm sau, Giản Nhất Lăng đứng dậy và đưa một túi giấy trên tay cho Giản lão phu nhân.

"Gửi Vũ Tiệp."

Giản Nhất Lăng vẫn chưa có thói quen gọi người khác là anh.

Cô đan áo len cho Giản Vũ Tiệp, nhưng Giản Nhất Lăng không biết khi nào rãnh nên muốn lão phu nhân chuyển nó cho Giản Vũ Tiệp.

Giản lão phu nhân liếc nhìn túi giấy, một chiếc áo len màu xám.

Kiểu áo giống như lần trước cô đã tặng cho Giản Duẫn Thừa là áo len cổ lọ, kiểu dáng không phức tạp nhưng lại rất thu hút.

Giản Nhất Lăng đã đan áo trong hai ngày, và bà cụ cũng thấy rằng Giản Nhất Lăng đã đan áo len khi trên đường đến trường và đi học về.

Giản lão phu nhân cố tình so bì, "Đợt trước anh cả con là quà sinh nhật, bây giờ Vũ Tiệp cũng có, vậy khi nào thì bà mới có một cái áo đây, áo len cháu gái bà đan chắc chắn rất ấm."

Lão gia tử bên cạnh trêu chọc lão bà tử nhà mình, "Bữa sáng rõ ràng không chua, sao lại ngửi thấy mùi chua?"

Giản lão phu nhân tức giận trừng mắt liếc lão gia tử, "Tôi chua kệ tôi, ông ăn của ông đi!"

Giản lão gia tử xoay người nói với Giản Nhất Lăng, "Đan áo len rất khó. Con học hành đã quá mệt rồi. Ông nội không muốn con đan áo len, con cũng không cần đan cho bà của mình. Cứ để bà ấy ghen tị đi. Bà ấy ghen tị quen rồi!"

Giản Nhất Lăng nhỏ giọng đáp, "Con không mệt."

Đan áo len không phải là một việc mệt mỏi đối với Giản Nhất Lăng, cô không cần dùng đến trí não của mình.

Giản lão phu nhân vội vàng nói, "Không mệt cái gì mà không mệt! Nhìn con xem, nơi nào không có dáng vẻ mệt mỏi! Ông nội nói đúng, đừng làm mệt chính mình, đi ngủ sớm, đi ngủ sớm đi, bài tập làm chưa xong thì cũng không cần làm, nếu lão sư trên trường tìm con, con có thể yêu cầu ông ấy tìm bà. Bà sẽ đến trường của con và hỏi, tại sao lại giao nhiều bài tập cho học sinh như vậy! Những giáo viên không có bản lĩnh giải thích cho học sinh ở trên lớp mới giao thêm nhiều bài tập về nhà như vậy!"

"Con không có việc gì." Giản Nhất Lăng giải thích.

"Được được, con không có việc gì." Giản lão phu nhân cười nói.

Sau khi Giản lão phu nhân đưa Giản Nhất Lăng đến trường, bà yêu cầu tài xế chở đến nhà Hà Yến.

Bà muốn đưa Vũ Tiệp chiếc áo len mà bé ngoan đã tự tay đan.

Trên đường đi, bà cụ hỏi tài xế, "Có giấy và bút trong xe không?"

"Có, trong hộp đựng đồ."

"Anh có thể tấp vào lề chỗ có thể đậu xe, rồi chuyển cho tôi giấy và bút."

Người lái xe đã làm theo lời bà cụ.

Bà cụ lấy giấy và bút viết lên đó.

"Lão phu nhân, bà có thể trực tiếp nói cho Nhị phu nhân không được à?" Tài xế khó hiểu hỏi.

"Cậu không hiểu sao, Hà Yến nhiều tâm nhãn. Mối quan hệ giữa Vũ Tiệp và bé ngoan chỉ là anh em đơn thuần, nhưng đến nơi Hà Yến, không chừng bị con bé ấy nghĩ đến cái gì. Nói với con bé ấy thật nhàm chán."

Giản lão phu nhân cảm thấy đây vốn là anh em ruột thịt. Hai người đơn thuần đến không thể đơn thuần hơn, nhưng nơi nào có Hà Yến, mối quan hệ này lại liên tưởng đến lợi ích.

"Vậy bà có thể gửi một tin nhắn cho Vũ Tiệp thiếu gia, cậu ấy sẽ biết, và cậu ấy sẽ không nhầm."

"Nếu gửi tin nhắn trước, như vậy không phải sẽ mất sự kinh hỉ sao? Tôi đã viết một lời nhắn và giấu nó trong áo len, cậu bé sẽ tự nhiên có thể thấy được, tiểu tử thúi này, cậu bé mà biết đây là chiếc áo len mà em gái đan cho, chắc cậu bé vui lắm."

Lão phu nhân đã viết xong một đoạn.

Lão phu nhân xuất thân từ gia đình khoa bảng, chữ viết rất đẹp.

Trên tờ giấy lão phu nhân ghi: Đây là chiếc áo len Tiểu Lăng đã đích thân đan cho con trong mấy đêm, thời tiết dạo này khá lạnh, con nên chú ý đến thân thể của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi