NỮ THẦN TRỞ VỀ

Buổi chiều chụp hình tạp chí vẫn diễn ra rất thuận lợi, Trương Thanh Vân nhìn Ninh Tây trước ống kính tạo đủ các tư thế đẹp mắt, nhưng tâm tình không thể tập trung.

Trương Thanh Vân biết, sau năm giờ rưỡi chiều, tin tức kia truyền ra, Ninh Tây sẽ gặp bao nhiêu phong ba. Liệu.... Ninh Tây còn có thể lưu lại giới giải trí hay không

Lúc trước hắn ký hợp đồng với Ninh Tây, là muốn bồi dưỡng một nữ nghệ sĩ xuất sắc có thể vươn ra thế giới, thế nhưng, dường như mọi chuyện đang đi đúng quỹ đạo, thì cô ấy nói cho hắn biết, cô bước chân vào giới giải trí không phải vì thích diễn xuất, mà cần đến danh tiếng.

Nghĩ tới đây, Trương Thanh Vân nhịn không được lại tự giễu cười một tiếng, trên thực tế Ninh Tây chưa bao giờ lừa gạt hắn, cô đã từng nói, bước chân vào giới giải trí là vì danh tiếng và tiền tài, chỉ là khi đó hắn nghĩ cô đang nói đùa, không coi là quan trọng.

Làm diễn viên, ai không thích tiền, ai không thích danh lợi?

Nhưng Ninh Tây... Cô ấy có mấy phần là thích làm diễn viên đây?

"Vất vả rồi."

Chụp hình xong, nhiếp ảnh gia nhìn Ninh Tây cười nói,

"Ninh tiểu thư trước ống kính rất tốt, rất có cảm xúc."

"Cũng nhờ anh chỉ bảo "

Ninh Tây khiêm tốn cười cười,tạm biệt các nhân viên có mặt ở đó, sau đó cùng Trương Thanh Vân rời đi.

"Nữ nghệ sĩ nổi tiếng nhưng cư xử rất khéo léo, khiêm tốn.."

Nhân viên làm việc một bên thu dụng cụ, một bên thấp giọng nói chuyện với nhau. THực ra phần lớn nghệ sĩ ở cấp thiên vương, thiên hậu thường cư xử rất cẩn trọng, đối xử với người khác rất từ tốn, nhưng những nhân vật mới nổi lại thường dễ dàng tự cao tự đại, không coi ai ra gì. Ninh Tây cũng là người mới nổi tiếng không lâu, nhưng vẫn giữ được thái độ hòa nhã, khiêm tốn như lúc mới bước chân vào nghề như thế, rất hiếm có.

"Với địa vị cô ấy, dù có tự cao tự đại cũng không ai nói được gì, lượng fan lớn, quen biết nhiều bằng hữu có địa vị, bạn trai là Thường Thời Quy cũng ngoan ngoãn với cô."

Người chịu trách nhiệm trang điểm cho nghệ sĩ chợt nhíu mày,

"Trong cái giới giải trí cá lớn nuốt cá bé, người trên dẫm đạp người dưới này, có cô ấy như thế, coi như là truyền kì rồi.?"

Những người khác cảm thấy lời này rất có lý, vì vậy nói chuyện càng thêm hăng say.

"Bây giờ em trở về chứ?"

Trương Thanh Vân một tay cầm tay lái, một tay đem di động đưa cho Ninh Tây,

"Vừa rồi em chụp hình, Thường tiên sinh gọi cho em rất nhiều cuộc điện thoại."

Ninh Tây nhận lấy di động, nhìn điện thoại thấy có tới 21 cuộc gọi nhỡ, nhẹ giọng nói:

"Về nhà của Thời Quy đi."

Trương Thanh Vân cũng không hỏi nhiều, quay đầu xe lái xe ra ngoài. Dọc theo đường đi bên trong xe hết sức yên tĩnh, Trương Thanh Vân không tán gẫu với Ninh Tây như mọi khi, mà Ninh Tây cũng chỉ dựa vào cửa sổ xe, sắc mặt không chút thay đổi nhìn phía ngoài cửa xe.

Nửa giờ sau, Trương Thanh Vân dừng xe lại, quay đầu nói với Ninh Tây:

"Đến rồi."

"Cảm ơn anh, Trương ca, "

Ninh Tây đẩy cửa xe ra, đi xuống, cúi ngườ nói với Trương Thanh Vân,

"Trương ca, trong khoảng thời gian này tạm thời không sắp xếp công việc cho em, chờ chuyện này đi qua sẽ tính tiếp."

Trương Thanh Vân ngẩn người, lập tức hiểu ý của Ninh Tây, gật đầu cười.

Tiễn Trương Thanh Vân đi, Ninh Tây xoay người nhìn cửa sắt cao lớn ở phía sau, lấy thẻ khóa, mở cửa đi vào.

Ninh Tây mới bước mấy bước đã đứng trước cửa nhà.

Cơ giơ tay lên tính mở cửa, thì cửa đã đucợ người trong nhà mở cửa ra.

Ngẩng đầu nhìn, Ninh Tây không được tự nhiên dời ánh mắt không dám nhìn thẳng, đem tay đang ở trên không trung hạ xuống, siết chặt túi xách.

Ninh Tây cho rằng Thường Thời Quy sẽ chất vấn cô, nhưng Thường Thời Quy chỉ lặng lẳng nhìn cô, trong đáy mắt chất chứa tâmtình phức tạp.

"Em..."

Ninh Tây muốn nói, nhưng mới cất lời đã bị Thường Thời Quy kéo vào trong ngực, mấy lời muốn nói cũng không cất nên lời nữa, mím môi, cuối cùng thốt lên ba chữ:

"Thực xin lỗi."

Thân là bạn gái, rõ ràng cô không xứng với cái danh này, chợt nghĩ, nếu cô là Thường Thời Quy, có lẽ cũng sẽ không thể chấp nhận người bạn gái như cô

Thường Thời Quy không nói gì, chỉ là ôm thật chặt Ninh Tây, giống như chỉ sợ mất trân bảo trong ngực.

"Tây Tây, "

Giọng nói Thường Thời Quy khàn hơn so với bình thường, hắn vuốt ve sau lưng Ninh Tây, một lát sau mới buông cô ra, nói:

"Đi thôi, em mệt mỏi rồi, cơm tối anh đã là món xương sườn mà em thích."

Bàn tay của Ninh Tây mảnh mai, nhỏ nhắn, Thường THời Quy thường nắm bàn tay cô bao bọc trong lòng bàn tay, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Ninh Tây được Thường Thời Quy dắt đi vào, đến lúc đổi dép mang ở nhà thì Thường Thời Quy mới buông tay Ninh Tây ra:

"Em ngồi xem tivi, chờ anh một lát nhé."

Nhìn Thường Thời Quy vội vã đi vào phòng bếp, Ninh Tây ném túi xách lên ghế sa lon, cả người mệt mỏi đổ ập xuống nằm nhoài lên ghế. Điều khiển từ xa để trên bàn trà, cô duỗi vươn tay cầm điều khiển mở tivi.

Mở tới kênh phát chương trình tin tức giải trí của đài truyền hình mà Triệu Hồng làm việc, lại đúng lúc đang phát tin tức của cô. Nhìn trên màn hình tivi mấy chữ, "tin tức độc nhất vô nhị", Ninh Tây nhịn không được cười một tiếng.

Làm phóng viên từ trước đến nay đều có năng lực đem tin tức thu hút người xem như thế. Triệu Hồng cũng không ngoại lệ. Chỉ là Ninh Tây nghe ra được, cách biểu đạt tin tức có xu hướng bênh vực cô.

Nghe tiếp cũng không có ý nghĩa, Ninh Tây đổi một kênh khác, phát hiện là đang quảng cáo cho bộ phim ( phấn son tam sinh), lúc này cô mới bừng tỉnh nhớ tới, bộ phim này lần đầu tiên quảng cáo đã bị đài truyền hình Phiên Gia mua lại.

Từ phòng bếp, trong tay Thường Thời Quy bưng một tô canh lớn, còn bốc hơi nóng. Thây Ninh Tây đang xem ti vi rất nghiêm túc, đem tô canh đặt lên bàn, mới gọi cô,

"Tây Tây, rửa tay ăn cơm đi."

Ninh Tây để điều khiển từ xa xuống, đi đến cửa phòng bếp, thấy Thường Thời Quy đang gắp mấy con cua hấp từ trong nồi ra, hơi nước nóng tỏa lên mặt,khiến khuôn mặt Thường Thời Quy nhu hòa hơn hẳn.

"Rào rào."

Mở vòi nước rửa tay, nước lạnh làm bàn tay Ninh Tây cũng tê tái. Một cái tay duỗi tới, chuyển hướng chốt mở khóa,

"Đừng dùng nước lạnh, rửa tay thôi cũng không nên."

"Thời Quy..."

Ninh Tây quay đầu nhìn người đàn ông đang mặc áo sơ mi hàng hiệu, lại đeo tạp dề nấu cơm cho cô,

"Anh không có gì muốn hỏi em sao?"

Thường Thời Quy buông cái chén trong tay, lau khô tay, sau đó sờ đỉnh đầu Ninh Tây:

"Tây Tây, chúng ta là người yêu của nhau."

Ninh Tây nhìn hắn không nói lời nào, có vẻ chán nản không vui.

Gặp cô như vậy, Thường Thời Quy thấp giọng cười, hắn rất ít khi thấy Ninh Tây tùy hứng phát giận, bởi vì bình thường Ninh Tây hết sức lý trí, thậm chí là tỉnh táo quá mức. Có lẽ chỉ có ở trước mặt hắn, cô mới biểu lộ tâm trạng như thế.

Kéo người đến ghế ngồi xuống, Thường Thời Quy nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo chóp mũi Ninh Tây:

"Anh không có gì muốn hỏi, chỉ cần em thật tốt ở bên cạnh anh, em muốn làm gì cũng sẽ ủng hộ em."

"Cho dù những chuyện này khiến dư luận xôn xao, người ta sẽ thảo luận sau lưng anh?"

Ninh Tây nắm ngón tay Thường Thời Quy, không cho hắn nhéo mũi mình nữa,

"Người giàu như anh không phải chú ý nhất là thể diện sao?"

"Đối với anh mà nói, không có thể diện không thể quan trọng hơn em, "

Ngón tay bị cầm lấy, không thể nhéo chóp mũi Ninh Tây được nữa, Thường Thời Quy có chút đáng tiếc,

"Em biết bên ngoài người ta nói anh như thế nào không?"

Ninh Tây tò mò nhìn hắn.

Thường Thời Quy ôn nhu cười một tiếng:

"Bên ngoài đều nói anh vì muốn lấy lòng giai nhân mà chịu vào bếp nấu cơm, làm mất mặt cánh đàn ông."

Thấy Ninh Tây nhíu mày, Thường Thời Quy vươn tay ôm cô vào trong ngực,

" Vậy nên, vốn dĩ thể diện của anh đã mất hết rồi còn đâu. Thực ra ai nói nấu cơm là chuyện của phụ nữ, nam nữ ngang hàng mới đúng, phải không?"

Không nghĩ tới Thời Quy lại ngụy biện như thế, Ninh Tây đầu tiên là ngẩn người, cuối cùng là bật cười vui vẻ.

Một lúc lâu sau, mới ôm cổ Thường Thời Quy nói:

"Thời Quy, cảm ơn anh."

Thường Thời Quy vỗ vỗ phía sau lưng Ninh Tây:

"Thật muốn cám ơn anh, chờ trời tối chúng ta sẽ từ từ thương thượng."

Ninh Tây: Quả nhiên dù là đàn ông có đứng đắn đến đâu, ở phương diện kia cũng sẽ trở thành kẻ lưu manh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi