NUÔI PHU LANG TRONG VĂN TRẠCH ĐẤU

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Trần đại phu ở thôn Vân Tể đã hành nghề y hơn mười năm. Mấy năm nay, ông vẫn luôn ở nơi sơn thôn hẻo lánh này để nghiên cứu thuốc.

Vương Thụy tiến lên gõ cửa, mở cửa là một nam nhân trung tuổi.

Trần đại phu cũng đi từ trong nhà ra, nói với Vương Thụy: “Vào đi.”

Vương Thụy đáp lời, quay đầu mời đám Dương Quý Minh vào nhà.

Trần đại phu thản nhiên nhìn bọn họ một lượt, quay sang nói với nam nhân trung niên: “Ngốc tử, đun nước pha trà đi.”

Dương Quý Minh vừa định lên tiếng, Trần đại phu đã nói trước: “Hôm qua Vương Thụy đến gặp ta rồi, để ta bắt mạch cho người bệnh đã.”

Thượng Gia Ngôn dìu Phương di nương tới, dịu dàng nói: “Phương di nương, chìa tay ra.”

Phương di nương rất nghe lời, ngoan ngoãn duỗi cả hai cánh tay ra.

Trần đại phu bắt mạch xong, hơi trầm ngâm, bảo: “Sức khỏe của bệnh nhân rất tốt, tình trạng hiện giờ là tự phong bế ý thức thôi.”

Thượng Gia Ngôn hỏi: “Có chữa được không, thưa đại phu?”

“Châm cứu kết hợp dùng thuốc, khả năng chữa khỏi là tám phần mười. Hai phần còn lại cần các ngươi trò chuyện với bà ấy nhiều hơn.”

“Làm phiền Trần đại phu.”

Ngốc tử bưng trà nước ra, Trần đại phu lại nói với ông ta: “Đi lấy giấy bút để ghi đơn thuốc.”

Sau đó Trần đại phu đọc, ngốc tử nhanh tay viết lại. Lúc Trần đại phu giao đơn thuốc, Thượng Gia Ngôn không khỏi giật mình, nhìn ngốc tử bằng ánh mắt kinh ngạc.

Dương Quý Minh hỏi: “Sao vậy?”

Thượng Gia Ngôn do dự một lát, nói: “Nét chữ này hơi quen mắt.”

Nghe vậy, Trần đại phu cũng rất ngạc nhiên, chỉ vào ngốc tử rồi hỏi Thượng Gia Ngôn: “Ngươi biết ông ta à?”

Thượng Gia Ngôn lắc đầu.

Trần đại phu thở dài: “Ba năm trước, ngốc tử bị mất trí nhớ, ta cố gắng chữa trị nhưng vẫn không khỏi được.”

Dương Quý Minh lại hỏi Thượng Gia Ngôn: “Cảnh Thước, ngươi còn nhớ đã thấy nét chữ giống vậy ở đâu không?”

“Chính là dòng lạc khoản trên bức tranh của Bất Hối Sơn Nhân.”

“Thật không?” Dương Quý Minh nhìn kỹ con chữ trên đơn thuốc, nhưng lại không phát hiện được điều gì. Hắn hỏi ngốc tử: “Ngươi nhớ Hồ Tiểu Dương không?”

Ngốc tử nhắc lại cái tên “Hồ Tiểu Dương” một lần, sau đó lắc đầu.

Khi ngốc tử sắc thuốc, Trần đại phu tiến hành châm cứu cho Phương di nương. Dương Quý Minh sai Phúc Toàn tìm người về thành chuyển lời tới Hồ Tiểu Dương.

Chạng vạng cùng ngày, Hồ Tiểu Dương nhận được tin lập tức chạy tới thôn Vân Tể. Khi nhìn thấy ngốc tử, sống mũi hắn cay cay, nước mắt rơi xuống như mưa. Hắn vừa dùng tay áo gạt lệ, vừa tha thiết gọi “phụ thân”.

Ngốc tử luống cuống nhìn Hồ Tiểu Dương: “Ta là phụ thân ngươi thật à?”

Hồ Tiểu Dương oán giận: “Phụ thân nói vậy là sao?”

Dương Quý Minh thấy thế vội vươn tay ngăn cản Hồ Tiểu Dương, giải thích: “Ông ấy mất trí nhớ rồi, không nhớ ra ngươi.”

“Mất trí nhớ?” Hồ Tiểu Dương sửng sốt: “Sao tự nhiên lại mất trí nhớ?”

Lúc này, Trần đại phu đi ra, nói với bọn họ: “Ta nhặt được ông ấy ở ngoại thành vào mùa đông ba năm về trước. Khi đó, ông ấy bị đập đầu vào tảng đá dẫn đến hôn mê, tỉnh lại thì không nhớ được gì nữa. Ta nhờ người vẽ tranh ông ấy rồi dán khắp kinh thành, nhưng không ai đến nhận. Về sau, ta cũng không tiếp tục giúp ông ấy tìm người thân nữa. Ta nghĩ chờ khỏi bệnh, ông ấy sẽ tự nhớ ra mình là ai.”

Hồ Tiểu Dương lau mắt, phụ thân hắn tìm kiếm suốt hai năm đột nhiên xuất hiện trong tình trạng mất trí nhớ, đầu óc hắn hơi mơ màng.

Hồ Hải Dương nhìn hắn, trong mắt chan chứa xót xa, hỏi: “Ngươi là Hồ Tiểu Dương, vậy những người còn lại trong nhà đâu?”

“Không còn ai cả, nương đã qua đời vào mùa đông ngài đi rồi.”

“Ta đi đâu? Ta tên là gì?”

“Ngài là Hồ Hải Dương, ba năm trước, ngài lên kinh thi khoa cử.”

Trần đại phu bên cạnh nói: “Chẳng trách chữ lại đẹp thế, thì ra là một học trò.”

Hồ Tiểu Dương gật đầu, tràn đầy kiêu ngạo: “Phụ thân ta là cử nhân, cử nhân đầu bảng ở quê.”

Sau đó, đám người Dương Quý Minh trở về điền trang, Hồ Tiểu Dương ở lại nhà Trần đại phu. Năm ngày sau, việc điều trị cho Phương di nương kết thúc.

Trần đại phu thở dài: “Không ngờ đây là lần thứ hai ta phải bó tay.”

Tuy đám người Dương Quý Minh nói không ôm quá nhiều hy vọng, nhưng trong lòng vẫn có chờ mong. Kết quả hiện giờ thật đúng là làm bọn họ hơi mất mát.

Trần đại phu lại bảo: “Ta điều chỉnh đơn thuốc, trở về các ngươi tiếp tục cho bà ấy uống đi, đủ năm ngày thì dừng lại. Nếu lúc đó vẫn không có tiến triển, các ngươi đành mời cao nhân khác vậy.”

“Đa tạ Trần đại phu.” Dương Quý Minh giao đơn thuốc cho Phúc Toàn.

Lúc đám người Dương Quý Minh rời đi, Hồ Tiểu Dương bỗng đuổi theo, hỏi: “Dương tam thiếu gia, các ngươi định về thành sao?”

“Chúng ta sẽ ở lại thêm hai ngày, ngươi có thể tới điền trang của chúng ta chơi, nơi đó cách đây không xa lắm.”

Hồ Tiểu Dương gật đầu, nói: “Dương tam thiếu gia, khi nào các ngươi về kinh thành thì cho ta về cùng với.”

Nghe được lời ấy, Hồ Hải Dương hơi sửng sốt, nhìn Hồ Tiểu Dương bằng ánh mắt có phần mất mát. Mấy ngày qua, tuy chưa nhớ được chuyện trước đây, nhưng có Hồ Tiểu Dương bên cạnh, ông cũng cảm thấy thân quen, gần gũi.

Dương Quý Minh nhìn Hồ Hải Dương, nói: “Nghe nói cảnh sắc trên núi Tiểu Vân rất đẹp, ngày mai chúng ta định lên đó chơi, hay các ngươi đi cùng luôn đi?”

Hồ Tiểu Dương im lặng, Hồ Hải Dương nhìn hắn đầy mong đợi. Sau khi do dự, Hồ Tiểu Dương cũng gật đầu.

Ngày hôm sau, hai nhóm người tập hợp dưới chân núi Tiểu Vân, bắt đầu leo lên đỉnh núi. Vương Thụy và một tá điền đi đằng trước, Phúc Toàn và một tá điền khác theo ở cuối cùng. Cả đoàn đi được một đoạn, Đỗ di nương đã thấy hơi mệt mỏi.

Bạch Bình đỡ bà ngồi nghỉ ở ven đường. Thượng Gia Ngôn cũng ngừng bước. Dương Quý Minh rút khăn tay trải trên một tảng đá trơn tru, để y ngồi xuống.

“Khát nước không?”

Thượng Gia Ngôn khẽ lắc đầu: “Không khát. Chỉ là bình thường ít đi bộ nên hơi mệt chút thôi.”

Dương Quý Minh nói: “Về sau, ngày nào chúng ta cũng sẽ dậy sớm chạy bộ.”

“Dậy sớm chạy bộ?” Thượng Gia Ngôn kinh ngạc nhìn hắn.

“Đúng, chính là chạy bộ vào buổi sáng ấy.”

Thượng Gia Ngôn không khỏi tỏ ra e ngại.

Dương Quý Minh hiếm khi kiên trì, nói: “Bắt đầu từ ngày mai.”

Phương di nương đi đằng trước quay đầu trông thấy bọn họ đang ngồi nghỉ, liền xoay người chạy tới. Đột nhiên, bà vấp phải một hòn đá, cơ thể bổ nhào về phía trước.

Dương Quý Minh kéo Thượng Gia Ngôn né tránh theo bản năng. Cùng lúc đó, Hồ Hải Dương cũng vươn tay kéo Phương di nương lại, hai người mất thăng bằng đột ngột lăn xuống sườn núi.

Hồ Tiểu Dương và đám người Vương Thụy vội xuống cứu họ. Dương Quý Minh cũng muốn đi nhưng lại bị Thượng Gia Ngôn và Đỗ di nương ngăn cản.

Hồ Hải Dương choáng váng, rất nhiều hình ảnh không ngừng lóe lên trong đầu.

“Tiểu Dương…” Ông gọi tên con trai mình, hai mắt đỏ hoe.

“Ngài…” Hồ Tiểu Dương khiếp sợ nhìn ông.

“Ta nhớ ra rồi.” Hồ Hải Dương vô cùng bối rối, vỗ vai Hồ Tiểu Dương, ngàn lời vạn ý cũng chỉ còn lại một tiếng cười.

Phương di nương được Hòe An đỡ dậy, cùng vòng về đường lên núi.

Thượng Gia Ngôn vội hỏi: “Phương di nương không sao chứ?”

Phương di nương nhìn y, lại nhìn Dương Quý Minh, trong mắt long lanh ánh nước, ngơ ngẩn lắc đầu.

Đỗ di nương tự trách: “Đều tại ta, nếu ta không đòi dừng lại nghỉ ngơi sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn.”

Dương Quý Minh vội an ủi bà: “Di nương nói gì đó, chỉ là sự cố bất ngờ thôi, có trách cũng phải trách con.”

Thượng Gia Ngôn nói: “Quý Minh, chúng ta có leo núi nữa không? Ta thấy sắc mặt Phương di nương không tốt lắm, hay là về trước đã.”

“Chuyện này…” Dương Quý Minh do dự nhìn con đường phía trước.

Hồ Hải Dương chợt lên tiếng: “Đi thêm một quãng sẽ có một bãi cỏ rộng, còn có suối nước nữa, chúng ta có thể tới đó nghỉ chân.”

Dương Quý Minh nhìn Thượng Gia Ngôn, Thượng Gia Ngôn khẽ gật đầu. Hắn lại quay sang hỏi ý Đỗ di nương, bà đáp: “Được rồi, tới đó đi.”

Vì thế, bọn họ lại đi tiếp.

Đến nơi, đám người Hòe An nhanh chóng trải thảm, lấy ấm đun nước pha trà.

Hồ Hải Dương gặp họa được phúc, khôi phục hoàn toàn ký ức.

Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn chúc mừng phụ tử bọn họ rồi không khỏi nhìn về phía Phương di nương. Bà vẫn ngây ngốc như trước, nhưng Thượng Gia Ngôn tinh tường phát hiện đáy mắt bà có chút u buồn.

Lúc này, Dương Quý Minh lấy hai gói điểm tâm ra, một gói bánh hoa quế, một gói bánh đậu đỏ. Hắn nói với Thượng Gia Ngôn: “Ta đi xem dưới suối có cá không.”

Thượng Gia Ngôn gật đầu, tươi cười nhìn Dương Quý Minh chầm chậm bước về phía dòng suối nhỏ. Sau đó, y đưa điểm tâm cho Đỗ di nương, “Di nương, món này là do Hòe An được một đầu bếp có thâm niên hai mươi mấy năm dạy cách làm, ngài nếm thử một chút đi.”

Đỗ di nương mỉm cười, cầm một miếng bánh, đưa lên miệng cắn, khen: “Không tồi, ngon hơn nữ đầu bếp chuyên làm điểm tâm trong Hầu phủ.”

Thượng Gia Ngôn cũng cười. Y đưa bánh tới trước mặt Phương di nương.

Tay Phương di nương hơi khựng lại, bà thà mình cứ điên dại mãi còn hơn. Tam thiếu gia này là con ruột của Đỗ di nương, không phải tam thiếu gia của bà! Nhìn Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn hiếu kính Đỗ di nương, lại nhìn vẻ mặt tươi cười đầy mãn nguyện của Đỗ di nương, bà ước ao không gì sánh được.

Bà thầm nghĩ, nếu con trai của bà còn sống, hẳn cũng cao lớn, cũng cưới tức phụ dịu hiền, cũng phu thê ân ái và cũng hiếu thuận với bà.

Không lâu sau, Dương Quý Minh đứng bên bờ suối, cao giọng gọi: “Cảnh Thước, dưới suối có nhiều cá lắm, lát nữa chúng ta sẽ có cá nướng ăn.”

Đỗ di nương cười: “Tam thiếu phu nhân không cần để ý đến chúng ta. Nếu muốn thì cứ qua đó đi, bảo tam thiếu gia cẩn thận một chút.”

“Vâng.” Thượng Gia Ngôn lên tiếng, đi tới bên dòng suối.

Đỗ di nương đuổi nha hoàn ra chỗ khác. Ngồi trên thảm lúc này chỉ còn lại bà và Phương di nương.

“Như tỷ tỷ, ta biết ngươi cũng nhớ ra rồi. Y thuật của Trần đại phu hết sức cao siêu, ông ấy nói chữa được thì chắc chắn là chữa được.”

Phương di nương muốn tiếp tục giả vờ, nhưng phát hiện Đỗ di nương đang cười nhạt nhìn mình, bà bèn mở miệng: “Bảo Châu muội muội, ngươi là người có phúc.”

“Phúc này là do ta nỗ lực giành về.”

“Sao?”

“Hầu phủ đông đúc, hạng người nào cũng có, mọi chuyện đều có thể xảy ra, chỉ cần hơi lơ là, con ta đã mất đi cơ hội làm người.”

Nghe Đỗ di nương nói, sắc mặt Phương di nương không khỏi tối sầm lại.

Đỗ di nương nhìn bà ta chăm chú, nghiêm túc nói: “Như tỷ tỷ, ta có thể cho phép ngươi tiếp tục giả ngu ở lại bên cạnh tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân, nhưng ta hy vọng ngươi không quên, nó là Quý Minh, con ta.”

“Ta hiểu.” Phương di nương gật đầu, mừng rỡ đến ngỡ ngàng.

Cách đó không xa, Thượng Gia Ngôn quay đầu nhìn hai vị di nương, không nói năng gì, tiếp tục xem Dương Quý Minh bắt cá.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi