NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

Lúc Ngôn Húc nhìn thấy anh ta thì hơi sửng sốt một chút, sau đó lễ phép gật đầu một cái, vẻ mặt xa cách lãnh đạm.

Người đàn ông này rất không đơn giản.

Đây là ấn tượng thứ hai của Cố Thanh Chiêu đối với anh ta.

“Đây là Cố Thanh Chiêu, em của tôi” Tiêu Diệp Nhiên giới thiệu.

Lục? Một tia sáng nhanh chóng vụt qua trong đôi mắt của anh ta, khóe môi của Ngôn Húc như có như không cong lên: “Em trai của tổng giám đốc Cố của Hoàng Đình"

Cố Thanh Chiêu nhíu mày, đứng dậy vươn tay ra: “Ừ, tôi là em trai của anh ấy. Xin chào, rất hân hạnh được quen biết anh”

“Xin chào, Ngôn Húc"

Ngôn Húc cầm tay của anh ta nhưng mà rất nhanh liền buông ra, ngược lại nhìn về phía Tiêu Diệp Nhiên, trong nháy mắt ánh mắt liền trở nên dịu dàng.

Cố Thanh Chiêu thu tay lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của anh ta thay đổi, trong lòng thầm kêu lên một tiếng không hay rồi, người đàn ông này có ý với chị dâu.

Chỉ nghe thấy anh ta hỏi: “Dự định ở Thanh Thành mấy ngày đấy?”

“Chắc cũng không mấy ngày đâu, quay xong thì liền trở về:

Quay một video kính nghiệp của Cố Tống Vy cũng không cần tốn bao nhiêu thời gian, đương nhiên cũng phải xem xem Gố Tống Vy có làm khó cô hay không.

Nghe thấy cô ở lại không được mấy ngày, Ngôn Húc hơi thất vọng một chút, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục lại, giọng nói ôn hòa: “Tối hôm nay tôi mời cô ăn cơm” Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười lắc đầu: “Không cần phải phiền toái, tôi đã đồng ý với Thanh Chiêu đi đến con đường ẩm thực nổi tiếng của Thanh Thành”

Ý cười bên môi phai nhạt mấy phần, mặc dù là trong lòng rất thất vọng, nhưng mà Ngôn Húc cũng không miễn cưỡng cô: “Vậy thì hôm nào lại hẹn nhau vậ

“Ừm” Tiêu Diệp Nhiên gật đầu mỉm cười: mời anh, xem như là cảm ơn lần trước anh đã cứu tôi” “Được, vậy tôi chờ lời mời của cô” Ngôn Húc nhìn cô chăm chú, ở nơi sâu thẳm trong đôi mắt anh ta đang ẩn chứa từng tia từng tia dịu dàng.

Cố Thanh Chiêu ở một bên im lặng quan sát Ngôn Húc, trong lòng đã có đáp án.

Ngôn Húc cố ý xin phép nghỉ với đoàn làm phim để đi ra gặp cô, cho nên không đợi bao lâu thì liền đi ngay.

Cũng giống như là lúc anh ta đến, những người khách trong quán cà phê cũng không chú ý đến lúc này có một ngôi sao lớn xuất hiện ở đây.

Tiêu Diệp Nhiên bưng ly cà phê ở trên bàn nhấp một ngụm, lúc này ở bên cạnh lại truyên đến âm thanh mập. mờ.

“Chị dâu, Ngôn Húc đó thích chị”

“Phốc”

Cà phê vừa mới uống vào trong miệng liền phun ra ngoài, Tiêu Diệp Nhiên nhanh chóng rút mấy tờ khăn giấy lau vết dơ ở trước mặt, thuận tiện lau miệng, sau đó quay đầu không biết nên khóc hay nên cười trừng mắt nhìn Cố Thanh Chiêu: “Mắt của cậu bị mù nghiêm trọng như vậy hả? Nên đi khám đi”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi