NUÔNG CHIỀU - NAM LÂM ĐẬU ĐẬU

Lúc Vu Đằng tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên giường nhỏ dành cho trẻ con.

Vu Đằng day huyệt thái dương, giường lớn bên cạnh không có ai, không biết Lâm Hành Hành đi đâu rồi.

Ký ức tối qua hoàn toàn trống rỗng, Vu Đằng còn chẳng nhớ mình bò lên giường bằng cách nào, nhưng mặc kệ bằng cách nào thì chắc cũng không liên quan đến Lâm Hành Hành, ai bảo chân anh đang bị què cơ chứ.

Tuy say rượu nhưng tối quá Vu Đằng ngủ rất ngon, cô lười biếng nằm trong ổ chăn một lát, sau đó mới chậm chạp ngồi dậy, lúc này cô mới thấy người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện.

Lâm Hành Hành hất cằm chỉ về phía cái bàn, giọng điệu đều đều, “Lại đây uống canh.”

Vu Đằng bật dậy, cô trợn tròn mắt nhìn anh rồi che miệng chạy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Canh giải rượu vẫn còn ấm, hương vị lại rất ngon, Vu Đằng uống xong bèn ngồi xuống bên cạnh Lâm Hành Hành, cô đặt hai tay lên bụng, dáng vẻ vô cùng thoả mãn.

Lâm Hành Hành buồn cười nhìn người bên cạnh, anh duỗi cái chân bị thương rồi đá vào chân cô.

“Chuẩn bị về nhà.”

Ở bên ngoài đã lâu, giờ cũng đến lúc nên về nhà. Vu Đằng thì hoàn toàn không nhớ cuộc điện thoại tối qua của mẹ chồng, cho nên cô không hề có gánh nặng tâm lý, ngược lại còn rất vui vẻ, “Yes sir!”

Nhưng đến lúc thay quần áo thì Vu Đằng lại đau đầu, bức tường nhà tắm bằng kính mờ này chỉ là đồ trang trí, cô ôm quần áo của mình rồi quay sang bảo Lâm Hành Hành đi ra ngoài một lát.

“Chồng của em đang què đó”, Lâm Hành Hành cắn một miếng dâu tây, nửa quả còn lại thì xoay xoay trong tay, “Em đành lòng sao?”

Mỗi lần Lâm Hành Hành giở thói xấu là Vu Đằng đều phải bó tay.

Cuối cùng cô bảo anh quay người sang chỗ khác, dù sao anh cũng không thích cô, hơn nữa nhân phẩm của anh cũng không đến nỗi nào, chắc không nhìn trộm cô thay đồ đâu, “Bao giờ em bảo ok thì anh mới được quay người lại.”

Lâm Hành Hành chậm rãi nói: “Vậy em thay đồ ở đây luôn đi, tiện thể giám sát anh luôn.”

Vu Đằng liếc mắt nhìn phòng tắm, anh nói cũng đúng, nếu cô chạy vào đó thay đồ vì ngại ngùng, anh mà bất ngờ xoay người lại thì cô cũng đâu biết.

Lâm Hành Hành thật sự xoay người sang hướng khác để ăn trái cây và không hề quay đầu lại. Dù không thể tưởng tượng được cảnh xuân quyến rũ phía sau lưng, nhưng nghe thấy âm thanh sột soạt của quần áo, cả người anh đều ngứa ngáy.

Hai người cọ tới cọ lui, đến gần giữa trưa mới qua bên nhà ông nội. Bọn họ vừa ngồi xuống, mẹ Lâm bèn bảo dì Trương bưng hai bát canh giá đỗ thịt bò lên đây, bà cười dịu dàng nói: “Canh giải rượu.”

Vu Đằng tưởng mẹ chồng chuẩn bị cho Lâm Hành Hành rồi nhân tiện nấu cho mình luôn, cô bưng bát canh lên uống mà không hề có gánh nặng về tâm lý, đã thế còn không quên khen ngợi, “Canh ngon quá.”

Lâm Hành Hành không nhịn được cười khi nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của Vu Đằng.

Mẹ Lâm ngồi bên cạnh nhìn vợ chồng son tình cảm mặn nồng thì trong lòng vô cùng vui vẻ, bà cảm thấy Trác Trác sắp có em gái thật rồi.

Sáng nay tinh thần ông nội Lâm rất tốt, ông thay bộ quần áo tập, đợi đến khi nắng ấm xuất hiện thì bắt đầu nhàn nhã đánh thái cực quyền trong sân. Trác Trác đứng bên cạnh cụ ngoại, dáng người cậu nho nhỏ, động tác tuy không chuẩn nhưng cũng ra hình ra dáng.

Một già một trẻ cách nhau nhiều thế hệ, khoảng cách 80 năm ấy có biết bao nhiêu thay đổi. Ông nội Lâm kể ông bạn già của mình trước đây oai phong thế nào, Trác Trác ở bên cạnh bèn nói siêu nhân điện quang của cậu dũng cảm ra sao. Ông nội Lâm nói về anh hùng Lưu Hồ Lan, Trác Trác cũng nói về siêu chiến binh Captain America đẹp trai của cậu. Nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người không hề đồng điệu, vậy mà bầu không khí lại hài hoà một cách đáng kinh ngạc.

“Trác Trác”, nghe thấy tiếng náo nhiệt trong nhà, ông nội Lâm bèn hỏi, “Con ở nhà cậu mợ có vui không?”

Trác Trác vô tư trả lời, “Vui lắm ạ. Dạo này mợ nhỏ ở nhà nên thường xuyên làm đồ ăn ngon cho Trác Trác. Hôm qua mợ nhỏ mới làm bánh bông lan cho Trác Trác xong.”

Ông nội Lâm đã được ăn bánh bông lan do cháu dâu làm, hương vị không chê vào đâu được. Nếu không phải con dâu không cho ông ăn nhiều, ông đã một mình xử lý hết mấy cái bánh. Tuy nhiên vấn đề chính mà ông muốn hỏi không phải chuyện này.

“Thế sô pha trong phòng cậu nhỏ có còn không?”

“Vẫn còn cụ ạ”, nhớ tới ghế sô pha vừa to vừa êm, Trác Trác chớp mắt bổ sung một câu, “Cả chăn bông cũng mềm nữa.”

Ông nội Lâm bật cười, sau đó tiếp tục động tác di chuyển rồi chậm rãi thu thế theo tiếng nhạc. Thằng nhóc A Hành này chậm chạp hơn nhiều so với tưởng tượng của ông.

Thấy ông nội Lâm vào nhà, Vu Đằng nhanh chóng đứng dậy đón, trên tay cô còn cầm cốc nước ấm, giọng nói thì ngọt ngào, “Ông nội, con nhớ ông.”

Ông nội Lâm uống nửa cốc nước, sau đó vươn tay sờ đầu Vu Đằng, “Nội nội cũng nhớ Đằng Đằng. Tối nay hai đứa ngủ lại đây đi, chúng ta cùng nhau chơi cờ vây.”

Tuy ông nội hay chơi ăn gian, nhưng chơi cờ với ông rất thú vị nên Vu Đằng vui vẻ đồng ý.

Dù sao Lâm Hành Hành thì què chân, còn Vu Đằng thì thất nghiệp, hai người ở lại đây hay về nhà thì cũng vậy. Hơn nữa nơi này cách nhà trẻ của Trác Trác không xa, cho nên ông nội Lâm bảo hai người ở lại đây một tuần.

Vu Đằng theo bản năng nhìn sang Lâm Hành Hành, lúc này anh đang gặm mía, anh bèn dùng khẩu hình nói với cô, “Làm tròn chữ hiếu.”

Vì thế vấn đề nhanh chóng được quyết định.

Buổi tối, bố Lâm đi xã giao trở về thì thấy trong nhà gần như đông đủ, gương mặt nghiêm nghị của ông lập tức dãn ra, ông còn chủ động hỏi han con trai, “A Hành, thân thể sao rồi?”

Lâm Hành Hành đang bóc tôm cho Vu Đằng, anh bỏ con tôm đã sạch vỏ vào bát cho cô, sau đó cầm con cua rồi tiếp tục bóc thịt cua, anh lơ đãng trả lời, “Không sao rồi ạ.”

Bố Lâm không hài lòng với thái độ trả lời có lệ của con trai, giọng nói cũng đã hơi tức giận, “Kết quả kiểm tra thế nào?”

Lâm Hành Hành định nói “đang từng bước hồi phục” thì có một bàn tay khẽ giật góc áo anh ở dưới bàn, Vu Đằng dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy, “Anh trả lời bố hẳn hoi.”

Thôi được rồi, vợ yêu nói là phải nghe. Lâm Hành Hành hắng giọng, anh thuật lại mấy lời hay của bác sĩ cho bố mình nghe, cuối cùng anh còn bồi thêm, “Có lẽ không để lại di chứng đâu, hết năm nay là con khoẻ mạnh như người bình thường rồi.”

Lúc này bố Lâm mới cảm thấy nhẹ nhõm, ông nói thêm vài câu, chủ yếu dặn dò anh phải chú ý sức khoẻ trong tiết trời lạnh, Lâm Hành Hành kiên nhẫn đáp lại từng lời của bố Lâm.

Trên bàn ăn, ông nội Lâm và con dâu âm thầm trao đổi bằng ánh mắt, trong lòng bọn họ hiểu rõ mà không cần phải nói ra… cuối cùng cái nhà này càng lúc càng giống “nhà” rồi.

Trời về đêm se lạnh, trong nhà có máy sưởi thì không sao, nhưng bên ngoài thì lạnh khỏi phải nói. Vu Đằng cuốn chăn bọc người Trác Trác, hai mợ cháu ôm nhau cười hì hì xem con ngỗng trắng to lớn bên nhà hàng xóm, đến khi chạy về nhà thì hai má bọn họ đều đỏ ửng vì lạnh.

Trác Trác tung tăng chạy đến ôm bà ngoại để uống sữa nóng, Lâm Hành Hành cong môi cười, anh lên tiếng gọi Vu Đằng, “Vợ ơi.”

Cả nhà đều ở đây, Vu Đằng không thể làm lơ Lâm Hành Hành, cô bèn tiến lại gần, thế là anh lập tức đưa cho cô cốc sữa nóng.

Vu Đằng lặng lẽ lườm anh, nhưng vẫn uống hết cốc sữa mà anh đưa.

Đến giờ đi ngủ, Lâm Hành Hành tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm đợi từ lâu, anh vắt chéo chân, bày ra dáng vẻ đẹp trai nhất, “Năm nào cũng có tuyết rơi, có cái gì đẹp đâu mà em lại thích?”

Đêm nay, trận tuyết đầu tiên của mùa đông đang lặng lẽ bao phủ toàn bộ Hải Thành. Vu Đằng nghiêng người dựa sát vào cửa sổ để ngắm tuyết rơi. Cô đã ngồi đó rất lâu, từ lúc tuyết lác đác rơi cho đến lúc những chiếc ô tô đậu bên ngoài cũng bị bao phủ một lớp tuyết thật dày, khung cảnh xung quanh biến thành một màu trắng xoá.

Con gái luôn ôm mơ mộng với những trận tuyết đầu mùa, trước đây Vu Đằng từng xem mấy bộ phim Hàn lãng mạn, cho nên cô cũng mong gặp được tình yêu của đời mình trong trận tuyết đầu mùa nào đó.

Giờ đây cô đã hoàn thành được một nửa điều ước, người cô thích đang lải nhải ở phía sau, mặc dù hạnh phúc có thể ngắn ngủi, nhưng cô vẫn rất thích trận tuyết này, thích đến nỗi không muốn đi ngủ.

Lâm Hành Hành yên lặng đợi chờ, chiếc nhẫn trong tay sắp bị anh sờ đến biến dạng. Khi đã hiểu rõ tình cảm của mình dành cho Vu Đằng, anh đã chuẩn bị chiếc nhẫn này ngay sau khi xuất viện. Đây cũng là lúc anh nhận ra mình thiếu Vu Đằng rất nhiều thứ. Tương lai bọn họ còn rất dài, anh có thể chậm rãi bổ sung những thứ khác, nhưng riêng chiếc nhẫn này, anh muốn đợi đến lúc hai người hiểu tâm ý của nhau rồi sẽ đeo lên tay cô.

Mới đầu Lâm Hành Hành định hành động vào tối qua, tranh thủ lúc cô ngà ngà say, anh sẽ nói rõ lòng mình với cô. Bây giờ nhìn cô dựa người bên ô cửa sổ, anh bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì mình không chọn ngày hôm qua.

Điều mà bọn họ đều muốn chính là trọn đời bên nhau, cho nên chọn một ngày đẹp trời như hôm nay mới càng may mắn.

Nghĩ đến đây, Lâm Hành Hành ho nhẹ một tiếng, “Lại đây nào, anh buồn ngủ rồi.”

Vu Đằng vẫn chưa xem đã, thậm chí cô còn muốn ra ngoài đắp người tuyết, nhìn tuyết ngập ngoài sân, dẫm lên sẽ thích lắm. Vu Đằng lắc đầu, cô không hề quay đầu lại và cũng không mấy để ý, cho nên cô càng không nhận ra sự mong chờ và hồi hộp trong giọng anh, “Anh ngủ trước đi, tắt đèn luôn cũng được.”

“Em!” Lâm Hành Hành bất mãn, anh lập tức xuống giường rồi chậm rãi đi khập khễnh về phía cô. Chân của anh hồi phục khá nhanh, hiện tại đã không cần dùng nạng, chẳng qua di chuyển hơi chậm chạp mà thôi.

Lâm Hành Hành thò mặt lại gần, lúc trông thấy đôi mắt đầy mong đợi của cô gái nhỏ, dù anh có ngốc cũng hiểu cô muốn gì, “Em muốn xuống dưới chơi không?”

Vu Đằng e ngại nơi này là nhà ông nội, nên không dám biến mong ước thành hiện thực. Nhưng khi Lâm Hành Hành vừa nói dứt lời, cô quay ngoắt đầu sang, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Được hả anh?”

Lâm Hành Hành mỉm cười: “Được chứ.”

“Liệu mẹ và mọi người có nói gì không?” Vu Đằng sợ mình đưa bệnh nhân ra ngoài chơi sẽ bị mọi người trong nhà trách mắng, cô cũng sợ mình bỏ bệnh nhân ở nhà để xuống chơi một mình sẽ để lại ấn tượng không biết chăm sóc với mọi người. Cả hai lựa chọn đều không có tính khả thi, cho nên cô cũng định từ bỏ ý định đi ra ngoài.

“Đồ ngốc”, Lâm Hành Hành vươn tay vuốt ve cần cổ mảnh mai của Vu Đằng, “Thay quần áo thôi nào, rồi chúng mình ra ngoài chơi.”

Hai người mặc áo lông vũ thật dày, sau đó cùng nhau xuống tầng, ra sân. Lâm Hành Hành lấy chìa khoá xe, anh mở cửa chiếc xe ô tô đang đỗ ven đường rồi bảo Vu Đằng ngồi lên ghế lái.

Vu Đằng căng thẳng nói, “Em… em không thể lái xe.”

“Vậy anh thì có thể à???” Lâm Hành Hành giả vờ ngồi xuống ghế lái.

Bên nào có hại ít hơn thì chọn bên đó, cuối cùng Vu Đằng đành phải lái xe. Sau hơn hai mươi phút tập trung cao độ, Vu Đằng cũng chạy xe được tới bãi đất trống dưới sự chỉ huy của Lâm Hành Hành. Bãi đất này rất rộng, xung quanh toàn tuyết trắng xoá, khung cảnh giống hệt trong mấy bộ phim Hàn!

Vu Đằng hào hứng nhảy xuống khỏi xe rồi bắt đầu chạy nhảy chơi đùa.

Lâm Hành Hành không thể đi trên tuyết, nhưng điều này không ngăn cản được anh chơi trò ném cầu tuyết. Lâm Hành Hành dùng tư thế ném tiêu chuẩn của đàn ông phương Bắc, quả cầu tuyết dễ dàng bắn trúng vào cổ Vu Đằng.

Vu Đằng: “……” Bị đánh úp như này, cô làm sao nhịn được?

Tuy sức lực của cô không bằng anh, nhưng cô có thể chạy nhảy, lực công kích không hề yếu chút nào, vì thế cô nhanh chóng ném trả.

Cả hai người chơi đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, Lâm Hành Hành sợ Vu Đằng bị cảm, anh giúp cô rũ hết tuyết rơi trong người ra ngoài, sau đó hai người mới tìm một chỗ để nghỉ ngơi.

Lâm Hành Hành dùng khăn quàng cổ lau sạch tuyết đọng trên ghế, anh bảo Vu Đằng ngồi xuống rồi đưa bình nước giữ nhiệt để cô uống cho ấm người, còn anh thì đứng dựa vào gốc cây bên cạnh, kể cho cô nghe một vài mẩu chuyện.

Lâm Hành Hành đã quay rất nhiều tác phẩm điện ảnh và truyền hình, dù là chuyện cười hay chuyện buồn, anh đều dễ dàng hạ bút thành văn. Còn kể về những câu chuyện tình lãng mạn dưới tuyết, anh thậm chí kể trôi chảy hơn cả tiểu thuyết gia.

Vu Đằng đắm chìm trong câu chuyện tình lãng mạn về vị Thần Tuyết mà anh vừa kể, “Hay quá, anh có định đưa câu chuyện này thành một bộ phim điện ảnh hoặc truyền hình không?”

“Tuỳ tâm trạng.” Lâm Hành Hành vân vê chiếc nhẫn trong tay, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Vu Đằng, anh bèn hỏi, “Lời chúc phúc của Thần Tuyết có thể khiến những người yêu nhau sống bên nhau trọn đời, em có tin điều này là thật không?”

Vu Đằng mạnh mẽ gật đầu, “Em tin!”

“Em lại đây.” Lâm Hành Hành dựa lưng vào thân cây, giọng điệu cà lơ cà phất.

Vu Đằng tưởng anh có việc gì, dù sao anh cũng lê cái chân bị thương đi cùng cô lâu như vậy, cô cũng nên báo đáp anh, “Anh làm sao vậy?”

“Bảo em lại đây thì lại đây, hỏi mấy câu vô nghĩa làm gì.” Lâm Hành Hành vừa nói vừa kéo Vu Đằng vào trong lòng, anh mở rộng áo choàng rồi bọc cả người cô lại, “Ma sát cho ấm người.”

Mặt Vu Đằng đỏ bừng, may đang đêm tối nên không thể thấy rõ, tay chân cô hơi luống cuống, không biết phải làm sao. Khoảng cách hai người quá gần, bây giờ cô nói hay làm gì cũng cảm thấy sai.

Vu Đằng vụng về nói lảng sang chuyện khác, “Khai Tư kể với em cả tối nay chị ấy phải run rẩy ngoài trời lạnh, nhưng cuối cùng lại chụp được một cảnh vô cùng đặc sắc.”

Lâm Hành Hành nói theo cô, “Chụp được cái gì vậy? Ngày mai tâm tình vui vẻ, anh đây sẽ giúp cô ấy đăng tin độc quyền.”

Vu Đằng ngửa đầu nhìn anh, “Tần Liệt hẹn hò.”

Suýt chút nữa thì Lâm Hành Hành phun ra một ngụm máu, nhưng anh vẫn kiên quyết phủ nhận, “Không thể có chuyện đó.”

Đúng là mới đầu hai người kia chỉ gặp dịp thì chơi, nhưng về sau Tần Liệt lại thật sự nghiêm túc trong mối quan hệ này. Vì Khai Tư, Tần Liệt thậm chí còn không tham gia bữa tiệc chào mừng về nước của cô bạn thân từ nhỏ. Kể cả với mấy cô gái bánh bèo trước đây, Tần Liệt cũng hoàn toàn cứt đứt liên lạc.

“Khai Tư còn gửi ảnh chụp cho em xem, cô gái kia là nghệ sĩ dương cầm, hai người họ hẹn hò ở một nhà hàng phương Tây.”

Nghệ sĩ dương cầm… đây chẳng phải là cô bạn thân từ nhỏ của Tần Liệt hay sao?! Hai người này có quan hệ rất thân thiết, nhưng về sau do người trong nước, người nước ngoài, Tần Liệt không chịu nổi cô đơn, cậu ta bắt đầu quay sang hẹn hò với đủ loại chân dài, đấy cũng là lúc chính thức đặt dấu chấm hết cho rung động tuổi học trò.

Thấy anh không nói gì, Vu Đăng bèn tiếp tục, “Khai Tư còn nói cô gái kia là đối tượng kết hôn tương lai của Tần Liệt.”

Lâm Hành Hành cười: “Thời đại nào rồi, ai còn đi ép duyên, hôn nhân sắp đặt đã lỗi mốt từ lâu rồi.”

Vu Đằng cắn môi: “Vậy còn anh, anh có đối tượng kết hôn như vậy không?”

Tâm tư Lâm Hành Hành hơi dao động, anh nhìn thẳng vào đôi mắt Vu Đằng, “Có chứ, con gái bạn thân của mẹ anh, con gái đối tác của bố anh, rồi cháu gái chiến hữu của ông nội anh, những đối tượng kiểu vậy có mà chất đống cả xe tải.”

Trong lòng Vu Đằng hụt hẫng, nhưng cô vẫn cố mỉm cười, “Bọn họ có xinh đẹp không?”

Lâm Hành Hành cười nhạt, “Tất nhiên là xinh đẹp, mấy người không xinh đẹp đều phải xuống khỏi xe tải rồi, những người còn trên xe toàn người đẹp cấp bậc nữ thần.”

Cảm giác nghèn nghẹn mãnh liệt dâng lên trong lòng, Vu Đằng cúi đầu nói, “Vậy sau này anh có thể kết hôn với bất kỳ người nào mà anh thích. Trác Trác nói muốn có em gái xinh đẹp, gen di truyền của cả hai tốt như vậy, con của hai người nhất định sẽ rất đẹp…”

Vu Đằng còn chưa nói xong, ngón trỏ đột nhiên lành lạnh, có thứ gì đó được đeo vào ngón tay cô. Sau đó ngón tay anh nhẹ nhàng tách ngón tay cô ra, hai người mười ngón tay đan chặt, cơ thể cũng sát lại gần hơn.

Vu Đằng nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực Lâm Hành Hành, kỳ lạ ở chỗ dù cách một lớp quần áo rất dày, cô vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Lâm Hành Hành hơi cúi người, anh dịu dàng nói bên tai cô, “Đằng Đằng, vậy em nghĩ con của chúng mình có xinh đẹp không?”

Anh thì siêu đẹp trai, mà cô cũng thường xuyên được người ta khen là xinh đẹp, vậy con của bọn họ chắc hẳn cũng được thừa hưởng nét đẹp của bố mẹ.

Vu Đằng yên lặng gật đầu.

Lâm Hành Hành xoa đầu Vu Đằng, sau đó anh đặt tay ra sau gáy cô, khoảng cách hai người càng lúc càng gần, chóp mũi cũng chạm vào nhau, “Vậy hai đứa mình sinh một đứa đi.”

Vu Đằng còn chưa kịp phản ứng, trên môi đã truyền tới hơi ấm của anh.

Hai người hôn nhau giữa trời tuyết, thời gian dài đến nỗi Vu Đằng cũng không biết mình bị anh hôn bao lâu. Mới đầu anh ôm cô, nhưng do chiều cao hai người chênh lệch quá nhiều, đứng hôn như vậy sẽ hơi mệt, Lâm Hành Hành bèn xoay người đè cô lên thân cây.

Lâm Hành Hành đúng là khoẻ như trâu đất, Vu Đằng mặc áo lông vũ rất dày, vậy mà cô vẫn cảm nhận được độ sần sùi của vỏ cây ở phía sau lưng. Hơn nữa không biết bàn tay anh đổi vị trí từ lúc nào, đến khi Vu Đằng nhận ra thì cả người đã bị anh sờ mó.

Nụ hôn kết thúc, hai người trán kề trán, đôi mắt Lâm Hành Hành đong đầy niềm vui.

Đầu lưỡi có chút tê tại, Vu Đằng cảm thấy mình giống như cô ngố lần đầu lên tỉnh, cô vừa hoảng loạn vừa bối rối, “Anh!”

“Anh yêu em.” Lâm Hành Hành không hề do dự, môi anh nhanh chóng phủ lên môi cô.

Lần này Vu Đằng bắt đầu đáp lại, tuy động tác không thành thạo nhưng sự ngây ngô của cô lại mang theo vài phần gợi cảm.

Lâm Hành Hành vừa liếm vừa mút, Vu Đằng hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, cuối cùng cả người cô mềm nhũn trong vòng tay săn chắc của người đàn ông.

Phía xa xa, tuyết vẫn rơi trắng xoá, lặng lẽ phủ kín dấu vết mà khi nãy hai người chơi đùa. Còn dưới tàng cây đang ngủ đông, có hai người hôn nhau cùng nghênh đón mùa xuân của đời mình.

Vu Đằng cúi đầu kéo lại áo khoác lông, cô còn chưa kịp cảm nhận cái lạnh, cả người đã rơi vào vòng ôm ấm áp.

Lâm Hành Hành hôn lên trán Vu Đằng, anh mỉm cười hỏi cô: “Em thích không?”

Vừa mới thân mật xong, Vu Đằng nào dám thảo luận vấn đề này. Cô vùi đầu vào ngực anh, đầu óc trống rỗng, không biết nói gì lúc này.

“Im lặng coi như đồng ý”, Lâm Hành Hành tiếp tục trêu cô, “Trở về chúng mình lại tiếp tục.”

Vu Đằng cười khúc khích, cảm giác được người mình thích tỏ tình thật sự tuyệt vời.

Hai người về đến nhà đã là ba giờ sáng, ngoài trời vẫn tối thui, chỉ có tuyết trắng là nổi bật giữa đêm đen.

Dì Trương nhẹ nhàng gõ cửa phòng vợ chồng son, bà đưa tới hai bát nước đường đỏ nóng hổi, “Uống cho ấm người.”

Vu Đằng vươn tay ra nhận, “Dì vất vả rồi.”

Thấy Vu Đằng muốn nói rồi lại thôi, dì Trương chủ động nói tiếp, “Bà chủ bảo dì nấu cho hai đứa. Lúc hai đứa đi ra ngoài, bà chủ đã nhìn thấy, vì lo bọn con cảm lạnh nên mới dặn dì chuẩn bị sẵn nước đường đỏ.”

Vu Đằng đỏ bừng cả mặt, nếu chỉ ra ngoài nghịch tuyết thì không có gì, nhưng bọn họ còn ở bên ngoài…

Dì Trương nở nụ cười ôn hoà, “Bà chủ nói con còn trẻ, cậu chủ thì từ nhỏ đã nghịch ngợm. Thời tiết này mà không ra ngoài chơi thì quá lãng phí.”

Đợi dì Trương rời đi, Lâm Hành Hành bèn kéo Vu Đằng vào lòng, hai người ôm nhau, cùng đắp chăn ấm áp.

Lâm Hành Hành cắn nhẹ lên vành tai Vu Đằng, “Em còn dám có suy nghĩ rằng người nhà anh không đồng ý chúng mình ở bên nhau nữa không? Cô bé ngốc, anh yêu em, cả nhà anh cũng đều yêu em, bây giờ em đã tin chưa?!”

Hoá ra anh đã biết chuyện này từ lâu, Vu Đằng lặng lẽ rơi nước mắt, những thứ cô cẩn thận che chở thì anh cũng dịu dàng bảo vệ ở trong lòng.

Vu Đằng dựa sát vào ngực anh, cô nhìn chiếc nhẫn trên tay mình rồi ngọt ngào nói với anh, “Chúc ngủ ngon.”

“Vợ yêu, ngủ ngon.” Lâm Hành Hành ôm chặt người thương vào lòng, cuối cùng anh cũng có thể quang minh chính đại đắp chung một cái chăn với cô!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi