O GIẢ A SAO LẠI CÓ THỂ TÌM A

Charles nghe mà muốn bùng nổ.

Tên điên này bắt trọng điểm kiểu quái thai gì thế? Rõ ràng là người ta mất trí nhớ nhưng vẫn thích mi, vậy mà mi chỉ chú ý mỗi vế đầu tiên???

Thanh Kiếm Bầu Trời, không đáng một xu!

Nào ngờ Lâm Kính Dã lại nghiêng nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ: “Ồ, đã là người yêu rồi sao?”

“…”

Charles quyết định rút lại câu trên. Hai người này đúng là tuyệt phối.

Rennes nghe vậy thì chép miệng, sắc mặt thoáng hòa hoãn đi một chút nhưng vẫn còn hầm hầm một cục. Đoạn hắn lạnh lùng cất giọng: “Lâm Kính Dã, em đứng đó làm gì?”

“Tôi đã gặp một ý thức tự xưng là Tiến sĩ Eryan trên đỉnh tòa tháp khổng lồ của Trái Đất. ‘Ý thức’ là xưng hô bà ấy dùng cho bản thân, để phân biệt với thứ gọi là ‘Tiếng Vọng’. Theo lý lẽ của ý thức này, Tiến sĩ Eryan quả thật từng lãnh đạo tổ chức Tiếng Vọng Eryan, sau đó gặp bất đồng về quan điểm với các ý thức khác và bị khai trừ khỏi tổ chức mang tên mình. Tiến sĩ hy vọng Trái Đất và Liên bang có thể thiết lập quan hệ ngoại giao, chung tay chống lại Tiếng Vọng. Đó là động lực duy nhất để bà ấy tiếp tục tồn tại.”

Charles nghe bản báo cáo rõ ràng, mạch lạc, tóm gọn ý chính, đồng thời không thêm thắt bất cứ cảm xúc nào mà sững sờ không thôi. Dưới tình huống ký ức không hoàn hảo, Lâm Kính Dã làm cách nào mà vẫn duy trì được sự tỉnh táo, minh bạch, vững vàng như kiềng ba chân thế kia?

Quan trọng nhất là duyên này lỡ rồi, về sau còn tìm được người tương tự không?

Rennes lại chẳng có lấy một chút ngạc nhiên, thẳng thừng hỏi lại: “Em tin không?”

Lâm Kính Dã nhìn thẳng vào mắt hắn, nhàn nhạt đáp: “Không.”

Đôi mày trắng nhướng lên, một tiếng cười khẩy bật ra.

Một khắc sau, Lâm Kính Dã ra tay.

“Tướng quân!”

“Mi làm gì đấy!”

“Buông ra!!”

Tốc độ của anh quá nhanh, lại không hề có lấy một lời cảnh báo, thậm chí vẫn giữ được nét mặt bình thản không gợn sóng ngay cả khi đã xé toạc lớp vỏ ôn hòa. Mãi cho đến khi năm đầu ngón tay anh đã đặt sau ngực trái Charles, những người còn lại bên Trái Đất mới chậm chạp bừng tỉnh, vừa nhao nhao rút vũ khí, vừa nhào tới trong những tiếng quát tháo.

Lâm Kính Dã cảm thấy hình ảnh này có phần quen thuộc, người tóc bạc trong video còn khoái trá bật cười.

Charles sửng sốt mở to mắt, đưa tay ra hiệu cho những người khác dừng lại. Thật ra thì không cần anh ta nhắc nhở, bọn họ cũng đã cứng đờ như những pho tượng khi nhìn thấy phần giáp xương ngoài bao lấy năm ngón tay phải thon dài, thoạt nhìn vô hại mở ra, lớp găng tay da bên dưới đang bị nung chảy với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Đó là một cánh tay giả màu bạch kim, với những đường nét tinh xảo như một món đồ cổ Rococo. Dòng điện phát ra từ nó đã thiêu rụi một mảng quân phục trên người Charles. Làn da bên dưới bị nhiệt lượng dư thừa táp đến, đã bắt đầu có máu uốn lượn chảy xuống theo lồng ngực.

Bấy giờ, Lâm Kính Dã mới hài lòng gật đầu: “Bắt đầu bàn chuyện hợp tác được rồi.”

“@#$%^&*!!!”

Tiếng chửi thề sắp buột miệng ra lại phải nuốt về khiến mặt mũi vô số người nghẹn thành quả cà tím. Nhưng để tay lên ngực tự hỏi, cho dù bọn họ có quan sát Lâm Kính Dã không rời mắt, liệu có khả năng vừa ngăn cản anh vừa bảo đảm không ảnh hưởng đến Tướng quân nhà mình không?

Câu hỏi này khiến ai nấy biến sắc khi nhận ra: Liên bang… dường như thật sự không phải thế lực họ có thể trêu vào.

Mà đây chính là mục đích của Lâm Kính Dã. Anh muốn cho họ ý thức được, chỉ một Hạm trưởng Beta của Liên bang cũng đã sở hữu tâm lý và sức mạnh đáng sợ nhường này, vậy thì Thanh Kiếm Bầu Trời Rennes Sở…

Những người khác chỉ thấy ớn lạnh sống lưng. Tuy Tướng quân của họ cứ luôn mồm mắng vị Thanh Kiếm Bầu Trời này là “Omega ham muốn độc chiếm phát tình bốn phía”, nhưng xét cho cùng thì trái tính trái nết cũng không ảnh hưởng gì đến việc người ta làm Nguyên soái cả.

Không lâu sau đó, Tiến sĩ Samantha xuất hiện trong phòng chỉ huy dưới dạng hình chiếu, bởi một khi đã xác nhận thân phận “ý thức” thì cái vỏ không rõ lai lịch kia cũng chẳng còn quan trọng nữa.  

Đi cùng với bà là một người đàn ông tự xưng Chủ tịch Chính phủ Liên minh Trái Đất, nhưng bị Lâm Kính Dã và Rennes đồng lòng xem như không khí, khiến ông ta trông lúng túng vô cùng.

Bất đắc dĩ, Tiến sĩ Samantha đành lên tiếng: “Hạm trưởng Lâm, thái độ này thật sự không phù hợp để đàm phán hợp tác. Anh vui lòng thả Tướng quân Charles ra trước được chứ? Hoặc đình chỉ dòng điện cao thế trên ngón tay?”

Lâm Kính Dã đáp trả đầy lịch thiệp: “Thật ngại quá, tôi cho rằng tự tiện cấy ký ức giả mới là hành vi không thỏa đáng khi muốn hợp tác.”

Samantha nhìn Charles rồi thở dài: “Vô cùng xin lỗi, tôi chính là người đề xuất ý kiến ấy, dù Tướng quân Charles đã kịch liệt phản đối. Ý tưởng ban đầu của chúng tôi là muốn để cho các bạn sinh hoạt ở Trái Đất một thời gian, nhằm hiểu biết về đời sống xã hội chân thực của chúng tôi. Bằng không, chúng tôi quan ngại rằng thành kiến về ý thức của Liên bang sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ hợp tác giữa hai bên.”

“Thế thì chúc mừng.” Ngữ khí lạnh lùng mà tràn đầy mỉa mai của Rennes cất lên: “Các người đã thành công làm cho bọn ta thêm ác cảm rồi. Toàn hạm đội nạp năng lượng chủ pháo đến tối đa, nhằm thẳng căn cứ mặt trăng, sẵn sàng đợi lệnh!”

Căn cứ mặt trăng lập tức chìm trong tiếng còi báo động inh ỏi khi mệnh lệnh của hắn được nghiêm chỉnh chấp hành, đưa bọn họ vào tầm ngắm. Vô số người tuy trong lòng đang mắng tên điên tóc bạc như tát nước, nhưng ngoài mặt lại chẳng dám thể hiện, chỉ sợ hắn lên cơn thật thì lại khó giải quyết.

Chỉ có Charles là không nhịn được nữa: “Mả cha nó! Thằng kia! Sáng nay mi ra đường quên tiêm thuốc ức chế hay gì?!”

Rennes: “Không đấy rồi sao? Thuốc của ông đây do Hạm trưởng nhà ông giữ!”

Đối phương tức muốn sặc máu.

Các thành viên Thanh Kiếm Bầu Trời đứng sau Rennes không hài lòng tí nào, bắt đầu thay nhau phản pháo: “Hê, chỉ huy Trái Đất bộ không biết khống chế kỳ mẫn cảm hay sao mà phải tiêm thuốc rồi mới ra đường được? Ông tưởng Alpha Liên bang ai cũng gà như ông chắc?”

Charles chỉ cảm thấy cơn giận của mình đã đột phá lên một tầm cao mới, gầm lên: “Alpha cái đếch gì! Cái mặt vã bỏ mẹ này rõ là thứ Omega ế nhệ không ai thỏa mãn thì có! Cách cái màn hình ông đây cũng nhận ra nó đang phát tình!!”

Nhìn hai chỉ huy tối cao biến cuộc đàm phán thành màn cãi vã giữa trẻ cấp một, phe Trái Đất – cầm đầu là Samantha – chỉ đành đưa tay lên che lại gương mặt viết mấy chữ ‘Trái Đất này tiêu rồi chúng tôi mặc kệ ai thích làm gì thì làm’.

Quay lại với cuộc tranh cãi nảy lửa, Rennes chống tay lên đài chỉ huy, nhoài người về trước. Gương mặt hắn nhoáng cái lấp hết màn hình, có thể nhìn rõ sát ý quay cuồng nơi đáy mắt, cũng như…

Làn da láng mịn còn hơn cả mấy minh tinh Omega đang nổi.

Khoan đã!

Hình chiếu Samantha nhòe đi trong một thoáng.

“Anh…” Vị Tiến sĩ cả người toàn là vạch mờ thốt lên: “Hormone tuyến sinh dục của Alpha sẽ thúc đẩy sự phát triển của cơ thể, đặc biệt là ở nam giới, khiến nam Alpha sở hữu vóc dáng cường tráng, khung xương rộng, tỉ lệ mỡ thấp, sản sinh thêm cơ bắp. Pheromone Alpha còn sẽ khiến cho lông tóc nữ Alpha phát triển hơn, mà anh, anh…”

Nhìn xem nước da trắng trẻo mịn màng này, gương mặt xinh đẹp dồi dào collagen này, phóng to thêm mấy chục lần cũng không soi rõ lỗ chân lông …

Đôi mày bạc nhướng lên: “Ít nhất ông đây thơm hơn thứ thối hoắc nhà mi.”

Lâm Kính Dã nghiêm túc chỉnh lại: “Không thối, nhưng chua.”

Rennes: “Vẫn thua tôi. Tôi ngọt.”

Lâm Kính Dã: “Hoàn toàn đồng ý.”

Charles: “…”

Người khác: “……”

Người khác: “CÁI GÌ???!!!!!!”

Những tiếng thét vang vọng trời xanh thay nhau vang lên. Nhưng dẫu sao đây cũng là vấn đề nội bộ Liên bang, bên Trái Đất có sửng sốt đến đâu cũng không bằng nỗi kinh hoàng đang lan tràn trong hạm đội của Rennes được.

“Nguyên soái, ý… ý ngài là…”

“Là ngài xịt nước hoa đúng không ạ? Ha ha ha tôi cũng thích nước hoa lắm.”

Đâu đó trong kênh vang lên tiếng la bài hải của Teval: “Bớ!! Đường truyền của tôi bị Tiếng Vọng hack rồi! Sao tự dưng lại nghe Nguyên soái nhận mình là Omega!!”

Rennes không nói dối. Vốn dĩ lượng thuốc ức chế hắn cần dùng cũng chẳng bao nhiêu, vì vậy bèn lười quản lý, nhét hết các thể loại thuốc vào tay Lâm Kính Dã, cho nên hắn quả thật là ra đường không tiêm thuốc.

Cảm xúc đã vượt tầm kiểm soát, hắn còn bắt đầu cảm thấy hạm đội mình toàn một lũ đần.

Mắt uyên ương lớn nhà người ta chỉ mất mấy hôm đã biết hắn là Omega, vậy mà cái lũ đầu đất cả ngày bị hắn dợt lên dợt xuống này tự dưng lại tuột xích, trở thành một bọn thiểu năng trước mặt người Trái Đất thế này?

Nhìn con tàu sắp lạc trôi một vạn tám nghìn dặm của Teval kìa. Chừng nào về phải lột lon hắn, cho con mèo lên thay!

Tuy cảm xúc càng lúc càng đi xuống nhưng Rennes cũng thật lòng cho rằng Trái Đất không có liên hệ gì với Tiếng Vọng, vì vậy mới còn tâm tình đấu võ mồm với Charles.

Lâm Kính Dã cũng vậy, bằng không thì tay anh đã cắm thẳng vào ngực tên đầu vàng rồi chứ không chỉ đặt hờ bên ngoài đâu.

Trước mắt, người duy nhất được hưởng thụ cảm giác “động lòng” vẫn chỉ có Langdon thôi.

Nhưng có khuynh hướng tin tưởng Trái Đất không có nghĩa là Rennes sẽ bàn chuyện hợp tác với tâm trạng bình tĩnh ôn hòa.

Cho dù cuộc đàm phán này có cần thiết phải diễn ra hay không, hắn cũng đã hạ quyết tâm phải giành lại quyền chủ động. Mặc kệ Trái Đất có ý tốt hay xấu, dám động tay động chân với ký ức của Lâm Kính Dã chính là hành vi khiêu khích.

Thanh Kiếm Bầu Trời vốn có tiếng bao che người nhà, toàn bộ các chiến sĩ được hắn công nhận đều nằm trong phạm vi bảo hộ của hắn, huống chi kia đâu chỉ là một Hạm trưởng tầm thường trong hạm đội.

Kia là Hạm trưởng của hắn!!

Nếu muốn hợp tác, Trái Đất cần phải hiểu ai mới là người cầm trịch ở đây.

Lâm Kính Dã: “Nếu quý phương đã hy vọng hợp tác, vui lòng đưa cấp dưới của tôi trở về soái hạm của Nguyên soái trước.”

Sau một hồi trầm mặc, Charles khẽ gật đầu với nhóm Samantha. Nữ Tiến sĩ không dám tự chủ trương nữa, bèn bất đắc dĩ thông báo cho Trái Đất chuẩn bị.

Không lâu sau, ba chiếc máy bay vận chuyển lần lượt xuất phát từ các vị trí khác nhau. Mera vốn đi theo Lâm Kính Dã nên trực tiếp rời đi từ vũ trụ, một chiếc khác chở Oscar và Lệ Nhiễm Nhiễm, chiếc cuối cùng chở Roland thì xuất phát từ Trường An. Nhưng không một chiếc nào được phép tiến vào phạm vi khiên chắn của tàu Lưu Dân. Thay vào đó, có ba tàu y tế dò ra từ sau lớp khiên, tiếp nhận người trên máy bay.

“Cậu không cần phải đề phòng như vậy.” Charles thở dài, nói với Lâm Kính Dã, chỉ tiếc đối phương dường như không nghe thấy.

Thay vào đó là tiếng gõ bàn đầy nóng nảy của Rennes: “Muốn gì quay qua đây mà nói. Người yêu em ấy mới nắm quyền quyết định cuối cùng.”

Lâm Kính Dã nhoẻn cười: “Ngài ấy nói đúng.”

Charles: “…”

Các thành viên Thanh Kiếm Bầu Trời đã hoàn toàn hóa thân thành robot, chỉ biết dựa vào ký ức cơ bắp mà đưa ra chỉ thị, thực hiện thao tác, còn trong đầu chỉ có tiếng nổ ì đùng.

Nguyên soái Rennes không phủ nhận khi bị bên kia nói là Omega

Nguyên soái Rennes chính miệng nói mình thơm.

Và cả thái độ của ngài ấy với Hạm trưởng Lâm… có khác gì mấy Omega ghen tuông, cấm Alpha nhà mình nói chuyện với sinh vật sống khác đâu…

Nguyên soái có đôi khi sẽ qua đêm ở phòng Hạm trưởng, hôm sau Hạm trưởng sẽ tỏa mùi chocolate ngào ngạt, làm ai cũng tự hỏi có phải hai người họ rủ nhau ăn kẹo đến sáng hay không.

Khoan khoan.

Mọi người không hẹn mà cùng rùng mình.

“Ăn chocolate”.

Nhớ có lần Kroos nổi máu bà tám, tí tởn hỏi một câu: “Hạm trưởng ăn nhiều chocolate lắm hay sao mà thơm thế ạ?”

Khi ấy Hạm trưởng trả lời thế nào?

“Ừm, uống cacao nóng nên có hơi no.”

Cacao gì? Uống kiểu nào???

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi