O GIẢ A SAO LẠI CÓ THỂ TÌM A

Nếu người cầm quân là Noah trước kia, hay thậm chí là Langdon trước kia, gã sẽ không chút do dự mà dùng chiến thuật lấy thịt đè người.

Một Beta thì có thể làm nên trò trống gì? Trong mắt quân kháng chiến Hydra, Liên bang là nơi tập trung của một lũ ngụy quân tử, chỉ cần ra vẻ đạo mạo là đủ điều kiện đặt chân vào Quốc hội. Liên bang không ngừng hô hào phát triển nào là “Đạo luật bảo vệ Omega”, “Dự luật thúc đẩy quyền lợi Beta”, giành được rất nhiều lời khen ngợi từ các quốc gia, tổ chức nhỏ và bạn bè trong vũ trụ, nhưng thực tế thì thế nào? Dõi mắt nhìn khắp Quân đoàn hành tinh, có bói ra được một Hạm trưởng chiến đấu hay sĩ quan cấp Tướng nào mà không phải Alpha cấp cao không?

Thứ đạo đức giả, bọn hai mặt!

Trong lực lượng an ninh Liên bang quả thật có vài Tướng quân Beta, nhưng nhận xét công tâm thì đều là bình hoa cho vào để được tiếng thơm. Chiến lực thật sự của Liên bang nằm ở hạm đội vũ trụ, ở Thanh Kiếm Bầu Trời, ở quân thủ vệ Rạng Đông tại Bức tường Vành đai, ở tám Quân đoàn hành tinh, còn lực lượng an ninh chỉ ngang hàng với đội giữ trật tự khu phố thôi.

Trước kia, Tướng Liên bang mà Noah căm thù tận xương tủy nhất chính là Tả Lẫm, hay còn gọi là Z – Quân đoàn trưởng quân thủ vệ Rạng Đông, chỉ huy của Bức tường Vành đai. Nhưng chính cái tên Alpha chưa đến nổi cấp C ấy, với cơ thể bị tàn phá nặng nề, cả đời cũng khó mà đi đứng lại bình thường, lại có thể một tay điều phối cả một cuộc chiến. Vì lẽ đó, Tả Lẫm cũng là người mà Noah chịu phục nhất.

Gã đánh giá Tả Lẫm là một kẻ thông minh, đồng thời là một gián điệp xuất sắc. Có nhiều nội gián đã sa ngã sau thời gian dài chấp hành nhiệm vụ, khi “kịch giả tình thật” lên cao, cảm thấy chốn này cũng không tệ lắm, thế là dứt khoát biến thân phận giả của mình thành thật. Theo Noah thấy, nếu trước kia Hydra đối đãi với Tả Lẫm tốt hơn thì đã chưa chắc đã không thể lôi kéo y.

Gã đã điều tra mọi vết tích y để lại tại chòm Trường Xà, nắm trong tay phần tư liệu cặn kẽ không thua kém gì hồ sơ Liên bang.

Tả Lẫm, xuất thân biên giới tinh khu, cha mẹ không rõ – có lẽ đã xem con mình là gánh nặng mà vứt lại trên đường trốn chạy. Y lớn lên tại cô nhi viện Liên bang, lại xui xẻo gặp phải lão Giám đốc vừa tham ô lại còn thích động tay động chân với những đứa trẻ xinh đẹp, vì vậy từ bé đã học được cách nhìn mặt đoán ý, giỏi tận dụng mọi điều kiện của bản thân để tìm đường sống.

Những đứa trẻ sợ nghèo khổ như y đều yêu thích tiền tài, cho dù sở hữu bao nhiêu trân bảo cũng không thể lấp đầy nội tâm. Vì vậy, Noah không chút ngạc nhiên khi biết được, vào khoảng thời gian sắm vai chim hoàng yến ở Hydra, Tả Lẫm có tiếng yêu thích châu báu và những hứa hẹn về quyền lực, đồng thời am hiểu cách mưu lợi cho bản thân. Gã tinh tặc còn cho rằng mình và Z đều giống nhau về bản chất, chỉ vì thiếu một chút may mắn so với những đứa con cưng của trời, mà từng bước từng bước bò lên đều phải dốc hết sức bình sinh, không từ một thủ đoạn nào.

Còn Rennes ư?

Noah khịt mũi xem thường. Hay cho Thanh Kiếm Bầu Trời, hay cho Alpha cấp S. Nếu gã cũng có thiên phú bực này, chưa chắc gì sẽ không bằng được hắn.

Nhưng cách đây không lâu, toàn bộ thế giới quan của gã nát bấy.

Rennes Sở, Thanh Kiếm Bầu Trời, Chiến thần Liên bang, cái tên có thể khiến trẻ con chòm Trường Xà nín khóc nửa đêm… Vậy mà… đệt mẹ nó chứ… là một OMEGA???

Nhưng với sự xuất hiện như lôi đình giáng thế của Lâm Kính Dã, Noah nhanh chóng tin vào sự thật hãi hùng này.

Chỉ một Beta, chỉ một chiếc tàu vận chuyển, mà toàn bộ mạng lưới giao dịch thế giới ngầm bị khuấy đảo cho long trời lở đất. Tỉ lệ tinh tặc ra đầu thú trước lực lượng an ninh Liên bang kịch trần suốt vài năm, đứa nào cũng nói bị đày đi lưu vong cũng được, miễn là đừng bắt bọn chúng phải đụng độ Bóng Ma nữa.

Má nó!

“Rút quân!” Noah ra lệnh không chút do dự.

Gã không lạ gì kiểu người như Lâm Kính Dã, cũng biết dạng chỉ huy đã quen thói tiết kiệm mới là đáng sợ nhất. Bởi vì thiếu thốn đạn dược nên họ phải bù đắp bằng chiến thuật, từ đó sinh ra những lối đánh quỷ quyệt không gì sánh kịp, nhưng một khi được nâng cấp vũ trang…

Thì chẳng khác gì ném một con sói đói vào giữa bầy cừu, lại còn khóa cổng chuồng cừu lại!

So sánh giữa Lâm Kính Dã và Rennes, Noah thà gặp phải người sau.

“Chỉ huy! Năng lượng của bọn nó sắp cháy máy! Thiếu chút nữa thôi là ta có thể đột phá cái Vành đai chó chết kia rồi!”

Noah mắng lại: “Rồi để bị đè đầu đánh tới chết bên trong hả? Mẹ mày, ngon thế thì đi ra đánh với tàu Nhiễm Tinh đi! Đánh với cái thằng lái tàu vận chuyển thôi cũng đủ làm chúng mày kêu cha gọi mẹ đi!”

Những tên khác mặt đỏ ké: “Thì… ai thấy dê lạc đàn chẳng muốn cắn, nào ngờ nó… lừa tình quá.”

Ai mà ngờ dưới lớp da dê kia lại là…

Một con ác long!

“Rút lui! Không cần nhiều lời với thằng trai bao kia nữa. Dựa theo kế hoạch cũ, báo cho căn cứ Hydra sẵn sàng!”

“Rõ thưa chỉ huy Noah!”

Quyết định này của Noah là sáng suốt, bởi vì đội tinh hạm chủ lực của Thanh Kiếm Bầu Trời đã bắt đầu thu lưới, những đơn vị Tiếng Vọng không kịp rút lui đều bị nghiền nát không chút nương tay.

“Rennes đâu rồi?” Z bỗng hỏi trong kênh.

Đáp lại là âm thanh bình tĩnh của Lâm Kính Dã: “Ngài ấy không ở lại chiến trường Vành đai.”

Dù sao cũng nằm trong kế hoạch cả, Z chỉ cần đoán đại cũng biết hắn đi đâu, nên không hỏi thêm mà chỉ nói: “Lâm Tịnh Nhiên đã mất tích, tôi nghĩ cậu nên biết.”

Lê Giang: “Thượng tướng Fiditz đang cho điều tra ráo riết ở tinh khu trung ương, Úy Lam đã ra lệnh giới nghiêm nhưng vẫn không có manh mối. Thiết bị theo dõi tôi cài trên người cho thấy dấu hiệu sinh mệnh của cậu ta vẫn ổn định.”

Tuy nói vậy nhưng ngữ khí của anh ta nghe hệt như chuẩn bị đại khai sát giới.

Z: “Phỏng đoán ban đầu là do người làm chứ không phải máy móc, nhưng không dám chắc hung thủ thuộc bên phản quân hay là thằng ngu nào bị Tiếng Vọng mua chuộc. Thiết bị bí mật của đội Kỹ thuật cũng có dấu hiệu xâm nhập từ ID của Lâm Tịnh Nhiên, chúng tôi lo rằng có thể có kẻ muốn giá họa, nguyên nhân chưa rõ.”

Lê Giang: “Đối ngoại thì nói là bắt cóc tống tiền.”

Vợ chồng nhà họ Lâm phối hợp cực kỳ xuất sắc, nghe đâu kịch bản xuất phát từ tay con gái Marina, hiện đã đến cảnh “bọn bắt cóc” ép ông Lâm phải mặc váy múa cột, phỏng chừng ngày mai sẽ múa thật.

Lâm Kính Dã chỉ “ừ” một tiếng không mặn không nhạt, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

Đợi đường truyền bị ngắt rồi, Z mới bật ra một tiếng cười, đoạn khục khặc vài hơi mới than thở: “Thằng Sở điên khùng kia số hưởng thật.”

Nhậm Minh vừa trở về từ tiền tuyến, vội vàng tắm rửa sạch sẽ, vừa bưng cơm tối vào thì nghe thấy những lời này: “Trưởng quan Rennes sao ạ?”

“Nếu tôi không quen biết thì cũng nhìn không ra.” Z miễn cưỡng nâng tay, để phó quan nắm lấy cổ tay, dùng khăn ấm tỉ mẩn lau từng ngón cho mình: “Tâm lý vững như núi, cho dù em trai yêu quý mất tích cũng không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào. Có chỉ huy thế này, vĩnh viễn không cần phải lo về vấn đề sĩ khí.”

“Định lực như vậy thật sự rất đáng khâm phục.”

“Vấn đề là cậu ta có thể mang gương mặt ‘Đang tập trung, đừng quấy rầy’ ấy, tay lại làm ra những việc còn điên hơn Rennes.” Z cảm thán: “Về sau Lê Giang không phải lo vụ thỏa mãn nhu cầu cho Omega độc thân lâu năm nữa.”

Nhậm Minh: “…”

Z: “Lâm Kính Dã xuống tay với Omega nhà mình còn ác hơn tôi ấy chứ!”

Nhậm Minh: “Z, khoan nói đến người khác, anh không nhớ hôm nay là ngày gì sao?”

Z ngẩn ra: “Gì cơ?”

Thanh niên Alpha khôi ngô khuỵu gối, ghé vào bên giường y với tư thế như mấy đứa trẻ hay nằm bò ra bàn.

“Là kỷ niệm ngày cưới.”

Z: “… Ừ, nhỉ?”

Nhậm Minh: “Rõ ràng anh chẳng nhớ gì hết.”

Z: “…. Thì lịch trình của tôi đều do em sắp xếp còn gì.”

Nhậm Minh: “Anh không đòi quà sao?”

Z đổi tư thế, xòe tay ra: “Ồ, lấy ra đây.”

Nhậm Minh lục lọi trong tay áo nửa ngày mới rút ra một chiếc hộp nhỏ, mở nó ra.

“Tinh Kim?” Đôi mắt khẽ híp, Z nhón lấy chiếc khuyên tai bên trong, tỉ mỉ ngắm nghía một phen: “Thêm chức năng liên lạc và định vị. Mặt khuyên này… bom mini? Em đặt làm chung chỗ với Lâm Kính Dã à?”

Chiếc khuyên tai trong suốt màu vàng kim trông như nhành cây nhỏ cong cong, được điểm xuyết bằng một chuỗi hạt châu tí hon màu đỏ, tạo thành hình cành cây trĩu quả mọng.

“Không, do em tự tay làm. Lần trước cậu ấy đến, em chỉ hỏi cách làm mà thôi.”

Z ướm thử lên tai, hài lòng vô cùng.

“Tinh Kim đắt xắt ra miếng, năm nay em lại định để tôi bao nuôi nữa sao?”

Nhậm Minh còn chưa kịp mở miệng thì cổ áo đă bị tóm lấy, bèn ngoan ngoãn thuận thế leo lên giường trong tiếng cười của y.

“Sang năm không cần hoang phí như vậy, tự đính cái ruy băng lên cổ rồi nằm trong phòng chờ tôi là được.”

Nhìn thấy vẻ mặt đối phương, Z không khỏi cười to: “Không phải chứ, em quên mất cái thói ‘tham tiền’ của tôi cũng chỉ là diễn rồi hả?”

Hai má ửng hồng, Nhậm Minh thấp giọng nói: “Đừng cười, coi chừng lại ho bây giờ.”



Thanh Kiếm Bầu Trời của Liên bang xuất kích!

Tin tức này được công bố trong bầu không khí hân hoan vô bờ.

Dù sao thì trách nhiệm chính của Quân thủ vệ Rạng Đông vẫn là phòng thủ Bức tường Vành đai, còn muốn xuất chinh thảo phạt thì phải xem quyết định của Rennes. Nhưng không lâu sau đó, các phóng viên chiến trường lại mang về những tin tức khiến Liên bang dậy sóng.

Lấy Nhiễm Tinh làm soái hạm lâm thời, hạm đội Thanh Kiếm Bầu Trời dưới sự chỉ huy của Lâm Kính Dã trực tiếp đẩy chiến trường từ sát nút Bức tường lùi lại tận nửa tinh hệ. Đội quân máy của tổ chức Tiếng Vọng cũng không phải vô cùng vô tận, bèn tạm dừng tiến công vào ngày đầu tiên của tuần thứ ba.

Nhưng Lâm Kính Dã không cho chúng nó cơ hội nghỉ ngơi lại sức.

Khi Quân đoàn hành tinh thứ nhất đuổi theo sau đuôi, lão Wimmer đứng trên soái hạm, nhìn chiến trường tan hoang như vừa bị một cơn bão quét qua với sắc mặt khó nói vô cùng.

Lấy cái tính ngông cuồng, càn rỡ của người quen thói khiêu khích công khai như Rennes, chiến trường có hỗn độn cách mấy cũng không có gì lạ, nhưng Lâm Kính Dã… Ông nhớ lại gương mặt như nước hồ bình thản suốt từ đầu đến cuối phiên tòa của người thanh niên, không kềm được một tiếng thở dài.

“Báo cáo Thượng tướng, Quân đoàn thứ tư đang hội quân với chúng ta ở cánh trái.”

Thượng tướng Wimmer quay lại: “Nguyên soái Rennes rốt cuộc đang ở đâu mà lại đặt toàn bộ tiền tuyến vào tay Lâm Kính Dã thế này? Cậu ta để một Thiếu tướng vừa thăng hàm được vài tháng dẫn dắt quân đoàn tinh nhuệ nhất Liên bang, còn bản thân lại mất tung mất tích?”

“A… Dựa vào chiến công Thiếu tướng Lâm tích lũy gần đây, hẳn là… không bao lâu nữa sẽ thăng lên Trung tướng.” Cấp dưới lúng túng đáp: “Nguyên soái vẫn đang chấp hành nhiệm vụ bí mật.”

Cái tính gàn bướng trỗi dậy, ông cụ cao giọng mắng một tràng dài, rằng chỉ có chỉ huy không đáng tin cậy mới tự tiện rời vị trí. Khi đi ngang tổ Y tế, nhìn thấy một bóng người quen thuộc bên trong, tâm tình ông càng trở nên khó chịu.

Cấp dưới lo lắng sờ túi thuốc: “Thượng tướng, cậu Fritz đã thông qua sát hạch đàng hoàng mới được bổ nhiệm lên tàu. Năm nay Úy Lam đưa khá nhiều quân y thực tập đến…”

Ông lão phát ra một tiếng thở dài.

Nếu Fritz không phải Omega thì tốt biết bao nhiêu.

Nếu nó và Elliot hoán đổi giới tính cho nhau… có lẽ rất nhiều bi kịch đã không xảy ra.

“Thôi thôi.” Thượng tướng Wimmer khoát tay: “Thiếu tướng Lâm hình như chưa có ý định dừng lại, đuổi theo cậu ta đi. Thật tình, một đứa chưa đủ hay sao, giờ lại thêm đứa thứ hai. Cậu ta còn định đánh nơi nào nữa?”

“Tàu Nhiễm Tinh vừa gửi tin nói Tiếng Vọng đã lui về ẩn nấp, kỹ thuật của Liên bang khó mà truy vết được, vì vậy tạm thời lấy tĩnh chế động, đợi Trái Đất hoàn thiện thiết bị. Nhưng trước mắt có thể lợi dụng cơ hội này, tiện tay giải quyết phản quân.”

Thượng tướng Wimmer suýt thì bật ngửa.

Một thế lực đã chiếm cứ chòm Trường Xà suốt bao thế kỷ như phản quân Hydra, qua miệng Lâm Kính Dã chỉ là “tiện tay”?

“Thiếu tướng Lâm nói Langdon đã tập trung hạm đội, chuẩn bị tập kích Noah bất ngờ. Lục đục nội bộ chắc chắn sẽ khiến chúng lơ là phòng thủ từ bên ngoài.”

Ông cụ không cho là đúng: “Nếu là ta thì sẽ giải quyết Langdon thay vì âm thầm thả hắn đi. Người trẻ tuổi đúng là hay suy nghĩ viển vông.”

“Với lại, Thiếu tướng Lâm lúc này hẳn là đã đánh đến cổng căn cứ Hydra rồi ạ.”

“Đệt! Còn không mau đuổi theo!” Thượng tướng Wimmer gào lên: “Mẹ nó chứ, hạm đội của ông đây gần cạn năng lượng rồi, Lâm Kính Dã đào từ đâu ra mà mãi không hết thế?! Ngày thường cậu ta đi cướp của bao nhiêu tinh tặc vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi