O GIẢ A SAO LẠI CÓ THỂ TÌM A

Thành viên tàu Nhiễm Tinh nổi tiếng gặp nguy không loạn, gặp khó không sờn. Ấy vậy mà lần này, khi Hạm trưởng đi ngang qua, ngay cả “bô lão” như Teval cũng không nhịn được mà ghé mắt nhìn.

Hạm trưởng của họ vẫn là cái vị cuồng huấn luyện, không kết thân với bất kỳ ai trừ công việc, nhưng…

Teval thì thào vào tai Mera: “Hôm nay Hạm trưởng đánh son nhỉ?”

“Không có ai bôi son lên khóe môi hết cha nội.”

Cái liếc trắng mắt của cô khiến tên Alpha-thẳng-đuột lơ ngơ gãi đầu: “Tôi cứ tưởng là, cái gì mà tả thực, để tăng thêm phần ấy ấy gì.”

Cô gái thở dài như đang gánh một cục tạ trên lưng: “Không, không ai lại đi đánh son đỏ cân đối ở hai bên khóe miệng cả.”

Sắc mặt Hạm trưởng vẫn bình thản thong dong, quân phục Hạm trưởng vẫn chỉnh tề thẳng thớm, có nóng cách mấy cũng không nới cúc áo trên cùng ra. Đáng tiếc, khí chất lạnh lùng mà chuyên nghiệp ấy của anh lại bị phá hỏng bởi… vết đỏ hồng bên khóe môi.

Chỉ một chút màu sắc chấm phá ấy thôi lại khiến nhiều người ngộ ra vì sao Oscar cứ nhìn Hạm trưởng là mặt không khác gì trái cà chua chín.

Đúng lúc ấy, Oscar cũng sà vào tiểu đội rù rì: “Tin nội bộ đây, em vừa nghe chị bé Lệ Nhiễm Nhiễm nói Hạm trưởng không quen khí hậu nơi này, bảo không cần lãng phí tài nguyên làm gì, để đó ngày mai tự khắc hết.”

Không muốn lãng phí loại gel chữa thương đắt xắt ra miếng mà Thanh Kiếm Bầu Trời được phân phối là thật, nhưng cũng có một phần đến từ sự sơ ý của Lâm Kính Dã.

Sáng nay, Lâm Kính Dã nghĩ mãi cũng không ra tại sao Rennes lại nằng nặc đòi chơi game thời trang với anh, còn bao thầu từ đánh răng, rửa mặt đến thay quần áo, mãi cho đến lúc này…

Buổi học đầu tiên của lớp “Gene và tâm lý học” có nói: sau khi AO đánh dấu vĩnh viễn, hơi thở của Alpha sẽ luôn lưu lại trên người Omega, nhưng điều bất công là vì khác biệt sinh lý mà Alpha lại không bị lây nhiễm pheromone của Omega. Vì vậy, một loại “hành vi đánh dấu” không thể bị kiểm soát sẽ sinh ra, khiến Omega thích tuyên thệ chủ quyền bằng cách để cho nửa kia mang theo dấu vết của mình mỗi khi ra ngoài.

Dấu vết trên các loại ý nghĩa, kỳ quặc nhất còn có trường hợp hắt cafe lên áo người yêu rồi bắt người ta cứ thế mặc vào đi khắp nơi.

Thân là một Beta xui xẻo không sở hữu pheromone, Lâm Kính Dã trước giờ không hiểu được “thú vui” này, nhưng anh dám cá Rennes cố tình làm vậy. Cũng may hắn chỉ để lại dấu hiệu trên người anh chứ không phải trên trang phục.

Bốn chữ “không quen khí hậu” quả thật thần kỳ vô cùng. Hầu hết mọi người đều lấy nó làm lý do giải thích cho khóe môi hơi sưng tấy của Hạm trưởng, chỉ có Mera nhìn theo với ánh mắt bi thương đong đầy tuyệt vọng và gương mặt tang tóc như thể đã nhìn thấu hồng trần.

“Sao vậy chị?”

Trước câu hỏi của Oscar, nữ Alpha kinh qua sóng to gió lớn chỉ xua xua tay. Lòng như tro tàn, cô ngậm một điếu thuốc vào miệng, dáng vẻ như một người đối mặt với cuộc đời không còn ánh sáng.

Thật sự là không còn cách vãn hồi nữa rồi. Cô bước đi với tiếng thở dài não nề. Xem ra Hạm trưởng đã “tới bến” vào tối hôm qua, mà lấy vũ lực của anh thì… không biết thế thân đáng thương kia có xuống giường nổi không.

Chao ôi…

Cùng lúc đó, “thế thân đáng thương” đang tiếp đãi Tướng quân Sydia ở phòng đón khách.

Khi Tướng quân Dạ Vũ và đội đặc nhiệm lần theo đến hiện trường vào hôm qua, họ phát hiện không chỉ có thi thể lính đánh thuê la liệt khắp nơi mà còn cả… lính Dạ Vũ. Trong đó, chỉ có một tay Thượng úy là còn thoi thóp.

Sydia không khỏi cau mày. Cô ta lập tức nhìn ra những tên lính quèn này chỉ là con tốt dò đường do kẻ chủ mưu phái ra, bọn lính đánh thuê kia tuy cũng có tên có tuổi nhưng đều bị cô khịt mũi xem thường. Có nổi tiếng cách mấy thì khi đứng trước chiến sĩ tinh nhuệ vượt trội về cả trang bị, huấn luyện lẫn hệ thống, chúng chẳng khác gì châu chấu đá xe cả.

Nhưng điều khiến Sydia thầm kinh hãi là những tên này chết một cách thê thảm vô cùng, gần như bị nghiền ép hoàn toàn, ngay cả giãy giụa cũng không thể chứ đừng nói đường sống.

Nếu không tính Rennes thì hạm đội Thanh Kiếm Bầu Trời có tổng cộng 18 vị Hạm trưởng, mà đây chỉ là một trong số đó.

Một tảng đá đè nặng trong lòng Sydia.

Không lâu sau khi tay Thượng úy được đưa về căn cứ Hắc Phong Điểu, thân tín chạy đến báo cáo với gương mặt hoang mang: “Tướng quân, anh ta chỉ luôn mồm nói sảng, e rằng đã điên mất rồi.”

“Nói những gì?”

“Báo cáo, anh ta cứ lặp đi lặp lại ‘Sao lại là Thanh Kiếm Bầu Trời, sao có thể là Thanh Kiếm Bầu Trời’.”

Sydia nói với vẻ hoài nghi: “Ta đã âm thầm điều tra vị Hạm trưởng họ Lâm kia. Anh ta quả thật chính là ‘Bóng Ma’ mà bọn tinh tặc hay nhắc đến, người đã quét sạch mạng lưới chợ đen bao phủ khắp một tinh vực, khiến chúng phải cúp đuôi chạy về vùng chiến. Tên anh ta vẫn còn nằm ngay ngắn trên đầu bảng truy nã kìa, mà đó chỉ là nhiệm vụ xác minh danh tính cụ thể, không cần phải giết.”

Nữ Tướng quân thở dài xa xăm, nói với vẻ mỉa mai: “Tiền thưởng nhiều đến mức ta suýt nữa cũng động lòng. Trước kia, tin tức duy nhất về Bóng Ma là con số 927 khắc trên mạn tàu, mà chiến hạm của anh ta cũng có nó. Con số ấy có ý nghĩa đặc thù, nếu không phải của bản thân thì sẽ không dám tiếp tục sử dụng. Thanh Kiếm Bầu Trời cho dù có chấp hành nhiệm vụ bí mật, cũng không có tinh lực để ngụy trang thành Thiếu tướng Liên Bang, trở thành một bóng ma có thể khiến tinh tặc mất ngủ hàng đêm.”

Thân tín chờ trưởng quan cảm thán xong mới ngập ngừng nói: “Không phải ạ, Hạm trưởng Lâm vẫn là Hạm trưởng Lâm. Thượng úy kia nói… chuyên viên ngoại giao Omega Jocelyn, nạn nhân bị bắt cóc kia, là Thanh Kiếm Bầu Trời.”

Sydia phun hết trà nước trong miệng ra tận ba thước.

“Đựu móa, giỡn mặt bà hay gì?! Chơi đồ quá tay thì cho hắn một liều giải độc! Còn cậu nữa, tự ngẫm lại mình vừa nói gì xem? Cắn thuốc theo hắn à?”

Nói láo không biết ngượng cũng phải có điểm dừng chứ! Bảo Thanh Kiếm Bầu Trời Rennes Sở, cái kẻ một khi ra tiền tuyến là không có anh chị em bạn bè gì sất, tên điên mỗi lần khuyên hàng đều mắc bệnh lười nghĩ câu tìm chữ nên trực tiếp cầm chủ pháo dí vào mặt đối phương kia…

Là Omega?

Đặt mấy từ này vào chung một câu không thấy ngượng mồm sao?

Chính vì vậy, Sydia ôm một bụng tâm tư phức tạp, mới sáng tinh mơ đã chạy đến tàu Nhiễm Tinh.

Đội đặc nhiệm Thanh Kiếm Bầu Trời dẫn cô ta vào theo lối dành riêng cho khách mời, thẳng đến phòng tiếp đón, hai bên không có gì để tìm tòi nghiên cứu. Nhưng Sydia thật sự chỉ đến để thăm hỏi chứ không phải thăm dò quân cơ, vì vậy cũng không cảm thấy gì.

Cô ta ngồi đợi một hồi, “nạn nhân” của vụ bắt cóc mới chậm rãi xuất hiện.

Đôi mắt xanh còn hơi hồng hồng, khi vừa vào cửa còn đưa tay lên dụi như vừa tỉnh giấc cách đây không lâu. Hắn ta không mặc trang phục công tác, chỉ có áo sơmi và quần dài giản dị, trên cổ cũng chỉ mang một chiếc vòng trắng đơn giản, rõ ràng là vừa nghỉ ngơi dậy.

“Xin lỗi.” Jocelyn cất giọng nói còn mang theo chút khàn đặc, gương mặt tuy nhuốm màu mỏi mệt nhưng vẫn cố gắng duy trì dáng ngồi lịch thiệp, đúng quy củ ngoại giao.

Sydia: “Người phải xin lỗi là tôi mới đúng. Để ngài gặp chuyện ngay dưới mắt thế này, danh hiệu Tướng quân Cú Đêm của tôi quả thật chỉ có tiếng mà không có miếng.”

Omega lộ ra một nụ cười cảm thông hết sức ôn hòa: “Không đâu, dẫu sao giới tính thứ hai cũng không tồn tại ở quý bộ lạc, Tướng quân nhất thời không đề phòng cũng là bình thường. Trước kia, khi con người chưa phát minh ra ô tô, cũng không có ai lại nghĩ đến điều luật hạn chế tốc độ và uống rượu khi lái xe.”

Sydia thầm nhủ, không ngờ vị chuyên viên ngoại giao này đã gặp nạn mà vẫn giữ được tâm thái kiên cường, lạc quan đến vậy. Trong nội bộ Hắc Phong Điểu cũng có một vài chiến sĩ mà cô ta nghi là Omega, nhưng vì Dạ Vũ không quan tâm đến giới tính thứ hai nên cô vẫn đối xử ngang hàng chứ không hề xem thường. Nhưng đa phần Omega quý tộc ở Liên Bang đều sẽ được dạy dỗ phải luôn ôn hòa hiền hậu, trong mắt cô ta lại giống như những con thỏ nhỏ, chỉ cần quắc mắt là có thể hù dọa.

Trong vai chuyên viên ngoại giao nhu nhược yếu đuối, Rennes tò mò hỏi: “Dường như Tướng quân còn mang theo một chiếc hộp?”

Sydia sực nhớ ra: “À đúng rồi, xem như món quà tạ lỗi nhỏ của tôi vậy. Đây cũng là lý do tôi dùng để giải thích với Thủ lĩnh hôm qua đó.”

Một làn khói lạnh buốt bốc lên khi chiếc hộp được mở ra, bên trong là những viên trái cây chỉ lớn bằng quả nho nhưng sở hữu lớp vỏ láng mịn hơn, màu sắc cũng là màu thiên thanh trong vắt. Nếu không phải chúng đang tỏa ra mùi thơm mát ngọt ngào thì có thể bị nhầm thành những viên đá quý.

Sydia: “Đây là quả Kos, đặc sản trong những tinh khu thuộc bộ lạc Dạ Vũ, chỉ có thể được trồng trên một hành tinh với hoàn cảnh đặc biệt duy nhất. Cư dân nơi đó giống như loài thằn lằn da xanh ấy, tuy đứng lên trông rất là đáng sợ nhưng thật ra chỉ ăn thực vật mà thôi. Họ chuyên môn trồng loại quả này để trao đổi các mặt hàng máy móc với Dạ Vũ chúng tôi.”

Rennes tỉ mỉ ngắm nghía hộp trái cây một phen: “Vì sao lại dùng chúng để làm lý do cho bọn tôi rời đi?”

Sydia cười khà khà với vẻ bí ẩn: “Hê hê, quả này ăn vào ngon cực, nhưng mà sản lượng rất thấp nên giá đắt như lên trời, ở bữa tiệc hôm qua cũng chỉ mang ra hai mâm xem như đặc sản Dạ Vũ thôi. Cũng vì thường ngày có rất ít cơ hội được ăn, mà nó lại nổi tiếng ở tinh vực của chúng tôi nên nhân viên chiêu đãi quên nhắc các vị: loại trái cây này rất dễ gây dị ứng.”

Ngón tay đang định bốc một quả của Rennes khựng lại: “Dị ứng mà vẫn muốn ăn sao? Ngon đến thế à?”

Sydia cười: “Ngon là một chuyện, nhưng dị ứng này không phải là dị ứng hay gặp trong y học của con người chúng ta. Nó hoàn toàn không gây hại gì đến sức khỏe, hơn nữa cũng rất ít người bị phải.”

“Vậy dị ứng thể hiện thế nào?”

Nữ Alpha xòe tay ra: “Cả người sẽ thành màu xanh neon.”

Rennes phì cười: “Màu xanh á?”

“Vậy nên dị ứng nhưng mà vẫn thèm ăn thì sẽ lén lấy vài trái, trốn về phòng rồi xử là vậy đó. Tác dụng chỉ kéo dài mấy tiếng là hết thôi.” Sydia nhún vai: “Chuyên viên ngoại giao Liên Bang và Hạm trưởng tàu Nhiễm Tinh ăn quả Kos mà không hay biết gì, bất ngờ biến thành người da xanh, đành phải rời đi trước khi yến tiệc kết thúc.”

Trong lòng Rennes đã dứt khoát giơ ngón cái với cô ta, nhưng bên ngoài, hắn quả quyết rụt tay về. Người Liên Bang quả thật có thấy hai mâm đựng toàn những quả cầu nhỏ trong suốt này trong bữa tiệc, nhưng vì không nhìn thấy quan viên Dạ Vũ nào cầm lên ăn nên ai cũng tưởng đó chỉ là một món trang trí, may mắn tránh được một kiếp nhuộm da miễn phí.

Sydia bật cười: “À ha, thì ra ngài cũng sợ thành da xanh ha.”

Khi Lâm Kính Dã nghe tin chạy đến, hai người trong phòng đã tán gẫu đến là vui vẻ với một chiếc hộp tỏa mùi hương thơm ngát được bày ra trên bàn.

Thấy anh bước vào, Rennes hớn hở reo lên: “Hạm trưởng đến rồi! Vừa khéo Tướng quân Sydia có mang đặc sản Dạ Vũ cho chúng ta đây, ăn ngon lắm!”

Nói xong, những ngón tay thon thả nhón lấy một quả nho thiên thanh, đưa đến bên môi Lâm Kính Dã.

Nhưng anh chỉ bình thản nhận lấy rồi thả lại đĩa, gật đầu chào hỏi nữ Tướng quân trước khi kéo ghế ngồi xuống: “Cảm ơn, không cần. Ăn quả Kos này vào dễ bị biến thành da xanh, tắt đèn rồi còn phát quang được. Hôm nay tôi có việc, ngài tự thưởng thức đi.”

Rennes: “…”

Kế hoạch chết từ trong trứng nước.

Sydia thuận miệng tò mò: “Hạm trưởng Lâm trước kia đã đến chòm Mũ Miện Phương Nam chúng tôi rồi sao?”

Ánh mắt vị Hạm trưởng trẻ tuổi bỗng chốc trở nên xa xôi vô định. Sau đó anh rũ mắt nhìn hộp trái cây kia, đáp: “Không phải, chỉ là trước kia có quen biết một người phụ nữ xuất thân từ đây.”

Rennes nhạy bén bắt được biến hóa nhỏ bé này từ anh, tỉnh bơ dời câu chuyện sang một chủ đề khác, dẫn dắt sự chú ý của Sydia hướng về việc truy lùng tín hiệu của Tiếng Vọng.

Nhưng mục đích chuyến đi này của Sydia chỉ là để thăm viếng nên cũng không trò chuyện gì nhiều, chỉ nói đội Hắc Phong Điểu đã phát hiện manh mối trong vành đai của một hành tinh phía Bắc, đang tiếp tục điều tra.

Trước khi cáo từ, nữ Tướng quân còn nhìn hộp trái cây với vẻ tiếc nuối, cuối cùng không nhịn được mà nhón một quả: “Hai vị không ăn thì đừng trách tôi lấy một trái nhé.”

Cô ta cắn ngập vào quả trái cây bé nhỏ kia với vẻ hạnh phúc trên mặt. Hương thơm ngọt lịm tản mát khiến Rennes nhìn chiếc hộp với vẻ ngo ngoe rục rịch.

Nhưng mà hình như mặt Sydia có hơi ngả màu thì phải?

Chỉ trong mấy phút sau đó, bùm, Sydia đã biến thành một người da xanh.

Rennes: “…”

Lâm Kính Dã: “…”

Tay Rennes lập tức vọt khỏi mâm trái cây cực xa.

Một thoáng ngạc nhiên và buồn cười lẫn vào đáy mắt Lâm Kính Dã: “Tướng quân mang theo màu sắc này trở về, thật sự không thành vấn đề chứ?”

Sydia da xanh trông vẫn hào sảng khí khái vô cùng, khoát tay nói: “Sợ gì chứ? Tôi công khai giới tính thứ hai ở Dạ Vũ, ngày nào cũng bị đủ mọi tầm mắt nhìn rồi, thêm chút màu xanh thì có sao?”

Tiễn vị Tướng quân Dạ Vũ đi rồi, Lâm Kính Dã tiếp tục trở về với việc theo dõi tiến độ ở tổ Kỹ thuật, Rennes rảnh rỗi sinh nông nổi bèn bưng hộp trái cây đi dạo khắp nơi.

“Anh Jocelyn?”

Giọng Mera vang lên từ sau lưng khiến Rennes nhíu mày. Hắn cứ cảm thấy cô ta tự dưng trở nên quái quái mà không biết vì sao, thế là dứt khoát xoay người với nụ cười tươi rói trên môi: “A, là trưởng quan Mera.”

Nữ Alpha đi đến, nhìn đuôi mắt (không hề) ửng đỏ, bước chân (không hề) phù phiếm, giọng nói (giả vờ) khàn đặc của hắn, một nỗi áy náy và xót xa dâng lên trong lòng.

Hạm trưởng ơi là Hạm trưởng, sao ngài lại… hồ đồ như vậy cơ chứ? Sao không dùng khí thế một chọi hai mươi của ngài, trực tiếp đi tìm Thanh Kiếm Bầu Trời đi, mà lại giá họa cho một Omega vô tội thế này?

Mera ân cần vỗ vai Rennes, nói với vẻ chân thành: “Ngài chuyên viên à, sự nghiệp ngoại giao của anh rất có ý nghĩa, năng lực nghiệp vụ của anh cũng rất mạnh. Tôi cho rằng trước mắt nên tập trung vào phát triển sự nghiệp, anh thấy sao?”

Chà, vóc dáng của vị thế thân này giống Nguyên soái Rennes phết đấy chứ, chiều cao cũng khá ấn tượng, vượt qua tiêu chuẩn trung bình của Omega.

Chân mày Rennes bay vút lên: “Ồ…”

Mera chua xót vô cùng, ôn tồn vỗ về hắn: “Không sao cả, lỡ như có… ừm, vấn đề tình cảm gì đó thì phải tìm chúng tôi nhé. Mọi người sẽ giúp anh mà.”

Vấn đề tình cảm?

Đôi mắt lam nheo lại, hỏi với vẻ hứng thú: “Mọi người ở đây… gồm những ai?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi