OAN GIA ĐÚNG LÀ KHÓ CHƠI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

145.


"Ngụy huynh, sao sắc mặt lại kém như vậy?"


Nhiếp Hoài Tang phe phẩy cây quạt, nghi hoặc hỏi. Ngụy Vô Tiện phất phất tay, không muốn nói chuyện với tên này. Nhiếp Hoài Tang nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên nhỏ giọng nói:


"Đúng rồi, ta có một thắc mắc, không biết Ngụy huynh có thể nói cho ta biết rõ hay không?"


Ngụy Vô Tiện lúc này vừa nghe đến "có một thắc mắc" đã cảm thấy eo đau lưng đau ngực đau, hỏi:


"Chuyện gì?"


Nhiếp Hoài Tang dùng quạt che đi nửa khuôn mặt, nhỏ giọng nói:


"Mấy ngày trước ta vừa nghe từ chỗ Trạch Vu Quân biết được một chuyện, hôn ước của ngươi và Lam nhị công tử là giả phải không?"


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện xoa xoa mặt:


"Chuyện này không thể nói rõ được, đừng hỏi."


Nhiếp Hoài Tang "ồ" một tiếng, trong lòng âm thầm nhớ lại cảnh tượng lần trước từ trong địa đạo thoát ra. Dùng miệng mớm thuốc đương nhiên là một manh mối để có thể nhìn ra chuyện khác thường, còn có thần sắc buồn rầu của Ngụy Vô Tiện lúc này cũng vậy. Mười phần có chín là mâu thuẫn cãi nhau với Lam nhị công tử, giữa phu thê với nhau đúng là sẽ có lúc có những... mâu thuẫn nhỏ thế này. Ngụy Vô Tiện thở dài, nói:


"Không có chuyện gì hay ho thì đừng làm phiền ta nữa."


Nhiếp Hoài Tang cười hì hì, nói:


"Chuyện hay ho hả, đương nhiên là có rồi..."


Ngụy Vô Tiện bắt đầu cảm thấy hứng thú:


"Chuyện gì?"


Nhiếp Hoài Tang hạ giọng nói:


"Ta vừa tìm được một phòng sách mới mở dưới chân núi, bên trong đó, có thứ tốt."


Ngụy Vô Tiện vừa thấy dáng vẻ này của Nhiếp Hoài Tang, trong lòng cũng đã đoán được thứ tốt trong miệng tên này là cái gì, cùng lắm thì chính là tranh chữ vớ vẩn của mấy văn nhân rồi mấy quyển thoại bản lung tung cùng với... mấy thứ đông cung đồ lung tung chứ còn gì khác nữa. Ngụy Vô Tiện vốn định từ chối, thầm nghĩ: ta đây là người có đạo lữ rồi, còn xem mấy thứ bát nháo đó làm cái gì, ta còn phải...
Một mạt vạt áo nhạt màu thêu hoa văn mây cuộn lướt qua trước mắt hắn, Ngụy Vô Tiện nheo mắt nhìn sang. Lam Vong Cơ tay cầm sách, nửa ánh mắt cũng không thèm chia cho hắn, thẳng đường mà đi ngang qua, hình như là đang định đến Tàng Thư Các.


Ngụy Vô Tiện: "..."


Thù cũ hận mới từ những lần bị tiểu phu quân bắt nạt hòa cùng nhau hóa thành cảm giác ấm ức ùn ùn dâng lên trong đầu hắn. Ngụy Vô Tiện cũng không thèm ngồi nữa, nhảy xuống khỏi đôn đá, mắt tuy vẫn nhìn theo bóng lưng của Lam Vong Cơ nhưng lại hung tợn nói với Nhiếp Hoài Tang:


"Đi, ta với ngươi đi!"


Ban đêm, Tĩnh thất.


Lam Vong Cơ ngồi trong phòng đợi lâu thật lâu cũng không đợi được Ngụy Vô Tiện bước vào. Mấy ngón tay đang trải đệm chăn lẳng lặng siết chặt lại, môi mím thành một đường thẳng. Tuy vẫn còn chút bực bội ấm ức, nhưng mấy ngày nay cũng đã bình tĩnh lại rất nhiều rồi.


Nói cho cùng... chẳng qua chỉ là chuyện này đối với người này khác chuyện kia đối với người kia thôi, tầm quan trọng không giống nhau.
Những kỷ niệm thời còn thơ ấu dường như đã cắm rễ ở nơi sâu nhất trong ký ức của y, theo năm tháng mạnh mẽ trổ mầm nở hoa. Sau năm chín tuổi ấy, Lam Vong Cơ đã thôi không còn đứng dưới tàng cây chờ hắn nữa, nhưng trong lòng lại chưa hề khước từ chưa hề quên đi chuyện muốn chờ hắn. Cục bông nhỏ ấm áp lúc nào cũng muốn túm lấy tay y hoặc là cười hoặc là làm nũng rồi vô cùng thân mật mà ghé lại gần, hay đơn giản chỉ là vài tiếng "Lam nhị ca ca" cũng đủ khiến cho trái tim của Lam Vong Cơ khẽ rung động. Lúc nhỏ còn không hiểu rõ đến cùng vì sao mình lại bối rối như vậy, sau đó nghĩ đến việc hắn vốn là một người thích kết thân với người khác bằng cách này thì y lại tự cho rằng mình chán ghét Ngụy Vô Tiện.
Nhưng mà mới cách đây không lâu thôi y mới hiểu ra rằng, cái loại cảm giác trộn lẫn giữa mất mát vì bị lãng quên cùng với sự chờ đợi mòn mỏi, thật ra là một loại cảm tình khác xa chán ghét, chính là... thích.


Y thích người này, cho nên mới quý trọng tất cả những kỷ niệm của cả hai. Cho dù hắn đã quên y, y cũng sẽ mặc kệ mà thích hắn như vậy.


Gió đông mang theo hơi lạnh thổi qua làm khung cửa kẽo kẹt rung động, Tiểu Đông Tây rét đến mức kêu meo meo chui sâu hơn vào trong ổ. Lam Vong Cơ thay cho nó một cái chăn bông nhỏ dày hơn, sau đó mới vuốt ve cái đầu xù lông. Gần sát giờ Hợi rồi, Ngụy Vô Tiện vẫn còn chưa về, có khi nào là... mất hứng rồi nên không muốn quay lại nữa? Vừa nghĩ đến đây, Lam Vong Cơ có chút kích động, dù sao thì Ngụy Vô Tiện trước giờ vẫn hay làm việc theo cảm tính, làm trước nghĩ sau. Lúc lâu sau, y lặng lẽ đè nén cảm giác buồn bực phiền muộn trong lòng xuống, đứng dậy đi ra ngoài.


Căn phòng của Ngụy Vô Tiện cũng không gần Tĩnh thất, muốn đến đó còn phải đi qua một con đường nhỏ trải đầy sỏi đá. Những viên đá tròn vo đều tăm tắp trải rộng ánh lên dưới ánh trăng, mỗi bước đi hệt như đang giẫm lên mặt sông, khiến y cảm thấy thêm vài phần bất an. Nhưng mà khi từ xa nhìn thấy căn phòng nhỏ kia của Ngụy Vô Tiện, trái tim đang treo cao của Lam Vong Cơ trĩu xuống. Phòng Ngụy Vô Tiện không sáng đèn, vậy là người còn chưa về. Y siết chặt tay thành nắm đấm, xoay người chuẩn bị rời đi.


"Ưm..."


Một tiếng rên rỉ nức nở vang lên, Lam Vong Cơ vừa nghe thấy thì sững người lại. Tiếng thở dốc nhỏ vụn hòa vào trong lời thì thầm của gió, nếu không lắng nghe thì tuyệt nhiên không thể phát hiện. Thanh âm này rất quen thuộc với y, chính là của Ngụy Vô Tiện. Bước chân của Lam Vong Cơ khựng lại, quay đầu bước về phía cánh cửa phòng kia. Vừa nghe rõ những thanh âm đứt quãng bên trong, y bỗng nhiên trừng lớn mắt. Tiếng thở dốc ngọt ngào ướt át rõ ràng là do bị tình dục mãnh liệt thiêu đốt mà có, đến mức không thể đè nổi tiếng nức nở nỉ non, càng lúc rên càng lớn. Giọng nói của thiếu niên đang chìm trong lửa tình trở nên đặc biệt nũng nịu mê người, hệt như bị làm đến mức chỉ biết đáng thương mà thấp giọng cầu xin:


"Đừng mà... Quá... Quá mức rồi..."


Thiếu niên hoảng hốt thở dốc một tiếng, ván giường bị lay đến mức phát ra tiếng kẽo kẹt, giống như bên trên đang có người khốn khổ giãy giụa. Tiếng kêu hoảng hốt cùng tiếng cầu xin tha thứ đáng thương muốn chết, chẳng khác nào bị người nào đó kịch liệt thao lộng, sướng đến mức không thể nói rõ ràng. Hơi thở của Lam Vong Cơ gần như đông cứng lại, mạnh mẽ đẩy cửa ra.


'Cạch!'


Cánh cửa đánh vào vách tường phát ra một tiếng giòn tan, người trên giường lập tức hoảng hốt lăn vào trong chăn, cố gắng đè lại tiếng thở dốc. Lam Vong Cơ búng tay một cái, đốt sáng cây nến trên bàn. Trong nháy mắt ánh sáng chiếu khắp căn phòng, soi rõ tình trạng hỗn loạn trong phòng. Cơn giận ùn ùn kéo lên khiến Lam Vong Cơ bước nhanh từng bước túm chặt lấy tay cái người đã mềm nhũn nằm trên giường.


"Ngụy Vô Tiện, ngươi..."


Cả người thiếu niên ướt đẫm như vừa được vớt từ dưới nước lên, mái tóc đen nhánh buông xõa đến tận thắt lưng, bọc lấy thân thể đang run lên từng hồi. Ngực áo lỏng lẻo để lộ ra hai đầu vú vừa sưng vừa hồng, rõ ràng là vừa rồi đã bị chà đạp một phen. Bên cạnh hắn còn vương vãi vài tờ giấy cực kỳ nhăn nhúm, hẳn là trong lúc lộn xộn đã không khống chế được mà xé toạc ra. Ngụy Vô Tiện cắn chặt môi dưới, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt đen láy nhiễm đầy dư vị tình dục tiêu hồn thực cốt mà trở nên mông lung, hai chân kẹp chặt lấy cái chăn liều chết cọ lên cọ xuống. Tính khí bên dưới cương cứng sưng đến phát đau, tinh dịch không ngừng chậm rãi rỉ ra từ lỗ nhỏ trên hành đầu.


Lam Vong Cơ ngây ngẩn cả người.
Ngụy Vô Tiện bị y túm chặt lấy cổ tay, bàn tay đang trở nên trắng bệch ướt đẫm mồ hôi, hàng mi khép hờ rung động khe khẽ, cả người run rẩy trốn vào trong chăn. Nước bọt không khống chế được mà tràn ra khỏi khóe miệng, thấm ướt áo gối, cổ họng chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ nhỏ vụn đáng thương:


"Tê quá... Ngừng lại được không..."


Nửa người trên chỉ còn lại vẻn vẹn một kiện hắc y đã hoàn toàn ướt đẫm, dính chặt vào da thịt trắng như tuyết. Đôi chân dài trần trụi không có gì che đậy kẹp chặt, thỉnh thoảng lại hoảng hốt mà khẽ vặn vẹo. Hai cánh mông run rẩy kịch liệt, giống như bên trong đang nhét cái gì vậy, sướng đến mức làm hắn đần cả người, thấp giọng phóng đãng rên rỉ, tay còn lại cố gắng cắm sâu vào trong hậu huyệt nhu nhuyễn, liều mạng mà móc móc.


"Tê quá... Lấy ra đi..."


Lúc Lam Vong Cơ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đáy mắt lập tức tối sầm xuống, hệt như ai đó vừa làm đổ một nghiên mực đầy trong đôi đồng tử màu lưu ly cực nhạt kia vậy. Ngụy Vô Tiện mềm nhũn cả người, sớm bị sự rung động của mấy viên tròn tròn trong hậu huyệt làm cho dục vọng dâng cao. Dịch thể không ngừng tí tách rỉ ra dưới thân, gần như làm ướt một mảng lớn đệm giường. Theo một tiếng thở dốc trầm thấp, hai chân vốn dĩ đang kẹp chặt bỗng nhiên bị đôi tay chẳng khác nào gọng sắt nắm chặt lấy mắt cá chân tách rộng ra. Ngụy Vô Tiện khuôn mặt ửng hồng kinh sợ đối mặt với người phía trên mình. Hoảng hốt nhìn một lúc mới nhận ra người đến là Lam Vong Cơ thì như tìm được vị cứu tinh vậy, vành mắt đỏ bừng tủi thân đến cực điểm, túm lấy vạt áo Lam Vong Cơ:


"Lam Trạm... lấy ra giúp ta đi... cái Miến linh*... ta không lấy ra được..."


Mắt cá chân bỗng nhiên bị túm chặt, đau đến mức Ngụy Vô Tiện suýt chút nữa kêu lên một tiếng. Hậu huyệt vốn luôn siết chặt lúc này nhuộm đầy ánh nước, ướt đẫm lại đói khát đến mức cực điểm mà co rút lại. Mỗi lần những nếp thịt mềm nơi miệng huyệt giãn ra là có thể thấy được vách thịt phấn nộn đỏ bừng phía trong, non nớt hệt như đồng tử chưa trải qua hoan ái. Thế nhưng chỉ cần đâm vào một chút sẽ phát hiện ra bên trong đã sớm mềm nhũn không thể chịu nổi, vô cùng phóng túng buông thả, hơi cắm vào rồi chơi đùa một chút là có thể quấy ra cả bàn tay đầy nước. Chẳng khác nào bông hoa căng tràn nhựa sống, ngọt ngào mê người.


Thứ gì đó rung động không ngừng đang hung hăng chà đạp vách thịt mềm bên trong, tựa như muốn ép thân thể ướt át của thiếu niên chảy ra nhiều nước hết mức có thể.


"A!!"


Ngụy Vô Tiện rên lên một tiếng, vốn còn muốn giãy giụa nhưng lại bị người ta túm lấy cổ chân kéo về. Lam Vong Cơ hổn hển thở dốc, ngón tay mang theo lớp chai mỏng không chút lưu tình mà đâm vào, 'phập!' một tiếng tiến thẳng vào trong khe thịt nhỏ đã sớm mềm nhũn phấn nộn như đậu hũ non của thiếu niên, xoay tròn một vòng tìm kiếm, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một:


"Thứ này... là ai đưa cho ngươi??"


(*Miến linh: hay còn được gọi là Xa linh, là loại đồ chơi tình dục dùng trong chuyện phòng the của người Trung Quốc thời xưa, có xuất xứ từ Miến Điện. Bề ngoài là một chuỗi hạt nhỏ làm bằng đồng, kích thước mỗi hạt khác nhau, giống như hạt đậu tằm, lúc nhét vào bên trong có thể tự điều khiển để nó chuyển động, tạo nên khoái cảm. Bên trong mỗi hạt châu thường rỗng, có thể chứa chất lỏng hoặc dịch thể tiết ra từ những loại động vật có tác dụng kích dục. Đã từng được nhắc đến trong hồi 16 của tiểu thuyết Kim Bình Mai.)


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi