ỐC MƯỢN HỒN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Z – Beta: Jung.

Lời này chọc cười Thiệu Vĩnh Dương, gã “vào nghề” lâu như vậy mà chưa từng thấy ai nhờ mình bắc cầu Kiều để tìm đối tượng nghiêm túc, đã thế đây lại còn là thằng cha thân thiết chơi từ cái thời mặc tã của gã nữa chứ!

Nhắc tới tiểu sử tình trường của Ngụy Vũ Hoàn, Thiệu Vĩnh Dương cũng có thể lưu loát kể đến ba ngày ba đêm, nhưng chuyện bát quái này không phải là những kỷ niệm hạnh phúc gì cho cam, mà là một đống bùng nhùng khi nhớ lại thì nghiến răng nghiến lợi, có lúc thì phải thay hắn rơi lệ một phen.

Bởi vì quan hệ hai nhà rất tốt, cũng ở gần nhau, cho nên từ nhỏ Thiệu Vĩnh Dương và Ngụy Vũ Hoàn đều cùng học một trường mẫu giáo, tiểu học rồi lên trung học…

Vốn các phương diện của hai người đều tương đương, nhưng nếu tính mặt xã hội, diện mạo của Thiệu Vĩnh Dương thực sự bị đánh bại bởi cái mặt xuất chúng của Ngụy Vũ Hoàn. Hơn nữa từ trước đến nay, cô gái nào mà gã thích cũng mê mệt thằng bạn đểu! Mà Ngụy Vũ Hoàn còn cố tình thờ ơ trước những “đĩa bay” kia, càng khiến Thiệu Vĩnh Dương điên tới nghiến răng nghiến lợi.

Ban đầu gã còn tưởng rằng định lực của thằng bạn rất phi phàm, tuy mặt ngoài vừa hâm mộ vừa ghen tị, nhưng trong sâu thẳm tâm can vẫn có chút sùng kính. Nhưng sự thật lại vô cùng bất ngờ!

Năm mười lăm tuổi, trong lúc vô tình hai người phát hiện được một bộ phim về đồng tính luyến ái ở cửa hàng băng đĩa. Ôm nó về với sự tò mò xem, không ngờ còn có một đoạn xxx không cắt, Thiệu Vĩnh Dương xem đến ngượng chín mặt, còn Ngụy Vũ Hoàn thì mắt chằm chằm màn hình, hô hấp nặng nề!

Lúc ấy gã nghẹn họng nhìn, trăn tối: “Mẹ kiếp! Này ông bạn! Ông không phải là gay chứ?”

Hắn run sợ một lúc lâu, mới chậm rãi xổ ra một câu: “… Hình như là thế…”

Thiệu Vĩnh Dương suýt nữa thì hộc máu, không trách tên này không có cảm giác với con gái!

Mà vừa nghĩ mình thầm mến một cô gái nhiều năm như vậy mà bại dưới một tên gay, Thiệu Vĩnh Dương càng muốn hộc máu hơn!

Chuyện này còn chưa xong, đại não Ngụy Vũ Hoàn rất đơn giản, hắn căn bản nghĩ chuyện tính hướng của mình không có vấn đề gì, vài ngày sau liền chạy về nhà come out với ông bà già. Đương nhiên hành động này không tránh khỏi đòn roi của ông Ngụy cổ hủ, còn bà Ngụy thì tới giờ vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật này, cho nên mười mấy năm qua vẫn dùng đủ cách để bẻ hắn “thẳng” lại.

Ngụy Vũ Hoàn mà nghe lời thì cũng ổn thôi, nhưng mà có một ông bố khôn khéo ngoan tuyệt, cộng thêm một ông anh trai âm u nữa thì ai cho hắn lương thiện đây?

Từ đó, hắn hoàn toàn thông suốt, bắt đầu chuỗi ngày sống không có chút tiết tháo.

Đổi bạn tình loanh xoành xoạch đã không nói, đã thế còn một chân đạp n thuyền, giao du với mấy người cùng lúc, thực sự khiến người ta phẫn nộ…

Thiệu Vĩnh Dương nhớ có lần bảo hắn tiết chế, cứ như thế thì chắc chắn tới ba mươi sẽ tạch, nhưng Ngụy Vũ Hoàn rất nghiêm túc, đàn ông nói cho gã biết, đồng tính luyến ái chính là quần thể tiểu chúng như thế, chỉ có thể chọn phạm vi nhỏ, hắn lại không thích thẳng nam, vì thế phải lựa chọn thật kỹ càng, nắm bắt thời gian, mỗi loại hình phải thử qua một lần mới có thể tìm được người thích hợp nhất.

Thiệu Vĩnh Dương lại muốn phun một búng máu… bản tính phong lưu chính là bản tính phong lưu, còn tìm lý do đứng đắn làm gì! Ông đây khinh!

Hơn nữa, sau khi Ngụy Vũ Hoàn sống thác loạn, Thiệu Vĩnh Dương gần như bị ghi vào sổ đen nhà họ Ngụy. Nhất là Ngụy đại ca, anh còn nghi rằng thằng em mình là bị gã làm hư, nên mỗi lần gặp đều dùng ánh mắt như muốn chém chết gã.

Tuy con người Thiệu Vĩnh Dương đối với cuộc đời cũng là phập phồng trôi nổi, nhưng mà chuyện Ngụy Vũ Hoàn “cong” không có nửa cọng lông liên quan tới gã!

Hỏi gã có oan không?!! Oan vô cùng oan!

Lớp mười một, Ngụy Vũ Hoàn bị tống sang Anh học, Thiệu Vĩnh Dương tạm thời không còn liên hệ với hắn nữa.

Theo hiểu biết cả gã, vài năm này số tình nhân của hắn đếm hoài không hết, tính đến hiện tại thì mãi chưa thấy “tắt”.

Đương nhiên, cái tên trời đánh nhã nhặn này về nước, tiếp nhận vị trí tổng tài tập đoàn Hoàn Vũ thì đã ổn trọng hơn năm đó, nhất là mấy ngày này, có thể thấy một ít thu liễm trên người này rồi…

Nhưng không biết thế nào, cả đời Thiệu Vĩnh Dương rất tôn sùng một câu nói…

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Cho nên bây giờ nghe chính tay Ngụy Vũ Hoàn nói “không phải chơi”, gã suýt nữa thì phụt cười, hỏi: “Ồ, vậy tôi đây sẽ làm một biển thông báo, đăng thêm mấy cái tin để tìm một đống tiểu mỹ nam, cho từng đứa vào phỏng vấn, nếu ông không vừa ý thì dẹp, thích thì ok. Chỗ chơi, tên tôi đã nghĩ ra hết rồi, gọi là: ‘Không thành thì đừng làm phiền’…”

“Ông đùa tôi à? Tôi đang rất nghiêm túc!” Ngụy Vũ Hoàn thực sự không thể thở nổi nữa.

“Bạn tôi ơi! Tôi sao dám trêu ông? Tôi cũng đang thành thật nói cho ông nghe, ông anh nhà ông mà biết tôi giới thiệu mấy cái loại loạn thất bát tao thì không lột da tôi không được!” Thiệu Vĩnh Dương ở đầu kia không ngừng kêu khổ.

“…” Cũng đúng thật, Ngụy Hành Thiên đặc biệt không muốn gặp Thiệu Vịnh Dương, mà chính anh cũng dặn hắn không được tiếp xúc nhiều với gã.

“Lại nói nữa, điều kiện của ông mà còn tìm tôi giới thiệu bạn trai cho sao?” Thiệu Vĩnh Dương hừ hừ nói: “Tôi lại dạy ông cách này, ông đợi một ngày mưa, đừng có mang ô, xuống dưới sân tòa nhà tập đoàn đứng mười phút. Dám cá sẽ có đầy tinh anh nam thanh nữ tú chạy tới sưởi ấm ngày tuyết rơi cho ông!”

Ngụy Vũ Hoàn bảo: “Tôi không có hứng với người theo đuổi mình.”

Hắn mà thích, thì đã sớm chọn Lý Tu Nhã. Nói thế nào anh cũng là nghiên cứu sinh tốt nghiệp danh giá, không kể là trợ lý của mình, tự ra gây dựng sự nghiệp cũng không quá kém cỏi.

Nghe thấy tiếng thở dài ở đầu bên kia, Thiệu Vĩnh Dương cuối cùng cũng nhận ra thằng bạn mình đang có tâm sự.

“Này, không cần biết ông muốn làm gì, bạn bè lâu ngày không gặp, tối nay bảy giờ ở quán rượu, gặp rồi nói sau!”

Đêm đó, Ngụy Vũ Hoàn lại gọi Tề Mộ Anh cùng đi. Trái đất tròn, gặp nhau chơi bời mấy lần, Tề Mồ Anh với Thiệu Vĩnh Dương cũng coi như là người quen sơ sơ.

Vào phòng VIP của quán, Thiệu Vĩnh Dương đập bàn một cái, khí thế hét: “Bạn đây hôm nay liều mình bồi quân tử! Lại đây lại đây lại đây! Mau uống! Không say không về!”

Ba người gọi một bàn đồ ăn, hai bình rượu đắt tiền, vừa ăn vừa hóng hớt về những chuyện bát quái tửu sắc gì đó mà Thiệu Vĩnh Dương nghe ngóng được, không khí rất là hồ hởi.

Rượu quá ba tuần, gã mới đi vào vấn đề chính: “Đại tổng tài! Đại soái ca! Ông có hứng với dạng gì? Nói rồi tôi mới giúp được chứ!”

Bị đối phương tập kích trực tiếp như thế, Ngụy Vũ Hoàn chưa thể trả lời ngay.

Hắn nghĩ nghĩ, mấy năm nay hắn đều đã thử qua mọi loại người, những tháng ngày hoang dâm vô độ hồi còn trẻ (khoảng hai lăm tuổi) ấy cũng chẳng có tí gì vui vẻ. Giờ phút này nhớ lại, hắn còn thấy… vô cùng mệt mỏi…

Không! Hắn chưa muốn xuất sư chưa tiệp “tâm” chết trước được~

Ngụy Vũ Hoàn uống một ngụm rượu, lại cố gắng nghĩ nghĩ, nghĩ nghĩ, trước mắt lại chậm rãi hiện ra thân ảnh của cua nhỏ…

Đại não của kẻ say bảy phần nóng lên, đề tài lại chuyển lần nữa, hắn căm giận kể cho hai thằng bạn về chuyện phát sinh ở vườn hoa Xuân Giang, nhân vật chính trong câu chuyện cũng chính là đầu sỏ gây ra sự bất mãn của hắn.

Nhưng người trong cuộc thì rất tấm tắc, nhưng người nghe lại thấy giống hài kịch hơn.

Hai người kia ôm bụng cười tới nỗi sốc ruột. Nhất là Thiệu Vĩnh Dương, nhiều năm như thế, gã chưa từng thấy Ngụy Vũ Hoàn bị chơi một vố đau như vậy, thật sự là thích muốn chớt luôn ha ha ha!!!!

Không giống với Tề Mộ Anh, lúc Ngụy Vũ Hoàn căm giận cùng bất bình nói về chuyện nhà mình bị người ta xâm lấn phi pháp, gã không một chút đồng tình hay phẫn nộ, ngược lại của giễu cợt bảo: “Ông là một tổng tài trị giá bạc triệu, nhà nhiều như thế, có cái không thèm động, cho người ta ở cũng có làm sao? Tôi chưa từng thấy ông nhỏ nhen như vậy đó!”

Ngụy Vũ hoàn muốn nổ tung, hắn nốc một ly rượu rồi đập chén xuống bàn, hoàn toàn vứt phăng đi mặt nạ nhã nhặn, chửi: “Ông thì biết cái gì!”

Tề Mộ Anh vỗ vai hắn, ý bảo hắn hạ hỏa, một bên hồi phục lại sau việc cười sốc công, nêu ví dụ cho Thiệu Vĩnh Dương nghe: “Nếu ông là người ra ngoài nửa năm mới về nhà, phát hiện ra nhà mình bị chuột hoành hành, ông có chạy đi mua một đống thuốc diệt chuột về tóm hết chúng nó không?”

“Đương nhiên là có!” Thiệu Vĩnh Dương bật thốt lên, không hề ý thức được anh đang đào hầm chôn gã.

Tề Mộ Anh tiếp tục nói: “Nhưng chờ đến lúc ông sắp xếp bẫy đầy đủ, vẩy thuốc xong xuôi, lại phát hiện ra không phải là chuột, mà là một con thỏ đáng yêu, ông sẽ làm thế nào?”

Gã phản ứng lại, bĩu môi nói: “Tôi không thích thỏ, tôi thích mèo.”

Tề Mộ Anh lườm qua: “Giống nhau, cứ cho là mèo đi, mèo Mỹ lông ngắn, Ragdoll, mèo Xiêm, cứ nghĩ tới một giống mà ông thích nhất!”

Hai mắt gã tỏa sáng, lộ cái vẻ mặt đáng yêu quá gào lên: “Bắt! Bắt lại! Nuôi! Nuôi!”

Tề Mộ Anh gật gù: “Đúng vậy! Ông rất cẩn thận bồi dưỡng tình cảm cả nửa ngày với nhỏ, kết quả vật nhỏ này cảnh giác chạy mất, ông có cảm giác gì? Có rất buồn, có vô cùng mất mát không?”

Gã vỗ tay cái đốp: “Tôi hiểu rồi!”

Anh ôm tay gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy…

Không ngờ Thiệu Vĩnh Dương lại rất trào dâng nói: “Ngụy Vũ Hoàn! Ông tới mức đó ấy hả? Thích thú nuôi nho nhỏ có gì mà ngại chứ? Hôm nào bạn đây sẽ tới cửa hàng thú cưng mua cho ông một con, ông thích loại gì? Samoyed được không? Nó biết cười đó, đáng yêu đáng yêu vô cùng~ cam đoan sẽ chữa lành vết thương lòng của ông!”

“Phụt!” Tề Mộ Anh phun rượu.

Ngụy Vũ Hoàn không đáp, hắn không muốn phí lời với cái tên não tàn này.

Tề Mộ Anh lau miệng, không nhịn được nữa mà gợi ý: “Từ từ! Thiệu huynh! Trọng điểm không phải là thế, mà có nghĩ à… tiểu tặc ở nhà Ngụy Vũ Hoàn thật ra có nhan sắc không hề tệ!?”

Căn bản là do Ngụy Vũ Hoàn chỉ mãi tố chứ không nói về ngoại hình, cho nên Thiệu Vĩnh Dương mới không thể bắt được sóng não ngay.

Hiện tại được Tề Mộ Anh khai sáng, gã mới bừng tỉnh, giật mình hỏi: “Cái tên chạy trốn kia trông rất được?”

Anh gật đầu đáp: “Mày rậm mắt to, thanh tú đáng yêu.”

Thiệu Vĩnh Dương kêu lên: “Mẹ~ kiếp! Ngụy Vũ Hoàn ông đúng là lão sắc lang! Tôi chỉ biết là ông đúng là cẩu không đổi tính ăn sh*t!”

Ngụy Vũ Hoàn: “…”

Thiệu Vĩnh Dương hớp ngụm rượu, tò mò nhìn Tề Mộ Anh, hỏi tiếp: “Có ảnh không? Không ảnh không nhận dạng được đâu!”

Tề Mộ Anh: “… …”

Anh mở điện thoại, mở ảnh chụp hôm đó Ngụy Vũ Hoàn gửi cho gã xem, một mặt bình tĩnh bảo: “Tôi nhớ ông là thẳng nam mà?”

“Đúng vậy! Nhưng tôi đây là đang giúp nó đó! Để xem nó thích loại hình gì mới có thể làm tròn trách nhiệm được!” Gã xem ảnh, lòng hiểu ra, nói với Ngụy Vũ Hoàn: “Cũng chẳng phải quá lộng lẫy gì, không phải chỉ là một cậu nhóc thanh tú phổ thông thôi sao? Mấy tình nhân hồi trước của ông còn tốt hơn nhiều… Được rồi được rồi được rồi! Đừng trừng tôi! Tôi thề sẽ kiếm cho ông một đứa không khác gì để cho ông đè lên giường xả hết giận! Muốn đánh thì đánh, muốn dùng roi thì dùng roi, được chưa?”

Ngụy Vũ Hoàn sửng sốt, đôi mắt hơi nheo lại chậm rãi mở ra, hắn… hắn… thật đáng xấu hổ, hưng phấn rồi…

Tề Mộ Anh ngửa mặt lên trời thở dài, đúng là vật hợp theo loài…

Vì sao anh lại làm bạn được với loại người này vậy?

Không lâu sau đó, Thiệu Vĩnh Dương quả thực cho Ngụy Vũ Hoàn xem mặt một gay mặt búp bê.

Hắn nhìn ảnh, cảm thấy có mấy phần giống liền thấy hơn hứng thú. Tạm thời cứ dựa vào mắt đã, hắn chưa từng thử qua loại hình giống cua nhỏ nên mới nhớ mãi không quên.

Mấy ngày sau, Ngụy Vũ Hoàn hẹn với đứa nhỏ đó. Nhưng tới lúc gặp người thật thì lại cau mày… qua ảnh chụp thì rất giống, nhưng người thật thì khác một trời một vực.

Một người chỉ có một bộ mặt đương nhiên với người ngoài, còn có cơ thể, ngôn ngữ, cử chỉ đều để lộ sự “chuyên nghiệp”. Sau một tháng theo dõi cua nhỏ, Ngụy Vũ Hoàn tuy chưa được nghe giọng của đối phương, nhưng đã sớm quen với những chi tiết nhỏ trong sinh hoạt của đối phương. Bình thường cua nhỏ sống rất tùy tính, tự nhiên và giảo hoạt, hàng giả trước mặt này là không thể so nổi.

Hơn nữa, đối phương không hề biết mình rất đáng yêu, lúc nói chuyện thường quen tính hờn dỗi, bán manh. Ngụy Vũ Hoàn bình sinh không thể chịu được mấy tên ẻo lả, lập tức cảm thấy sởn da gà, không ngồi được quá nửa tiếng liền để lại tiền, bỏ của chạy lấy người.

Ầy… quả nhiên không nên nghe theo những gì Thiệu Vĩnh Dương bày ra. Ban đầu hắn chỉ vì cái sự kiện không toại nguyện kia mà buồn bực, kết quả bị bạn xấu giựt dây, xồ ra suy nghĩ: “Không cá thì tôm cũng được”, hoàn toàn đánh mất “phẩm giá” của mình.

Ngụy Vũ Hoàn ơi là Ngụy Vũ Hoàn! Vì một con cua nhỏ mà mày đã bị quỷ ám rồi! Càng sống càng thấy lỗi!

Tự mình tỉnh lại, hắn cuối cùng cũng bình tĩnh, tính toán phải hoàn toàn bình tâm.

Hắn lại không tìm tình nhân nào nữa, mỗi ngày đi chín về năm tan sở, buổi tối về nhà chính ăn cơm đi ngủ, cùng chơi cờ với ông già, thi thoảng anh trai về thì hai anh em bàn chuyện công sự, sau đó chạy tới sân bóng rổ đấu mấy hiệp.

Ai cũng nói con hư biết nghĩ quý hơn vàng, ông Ngụy vô cùng kinh ngạc trước sự thay đổi hoàn toàn của hắn.

Bà Ngụy thì cho rằng thằng con rốt cuộc đã hiểu chuyện, mấy ngày này đều vui vẻ ra mặt, nói người giúp việc hầu hạ thịt cá, ngày nào cũng bóng gió với hắn về con gái họ Trương, cháu gái nhà họ Lý.

Nhưng Ngụy Vũ Hoàn không hề cho mẹ mình mặt mũi, nói thẳng: “Mẹ ơi đủ rồi! Con đã nói là con mẹ không đổi được, cả đời cứ vậy! Nếu mẹ còn nói nữa thì còn sẽ không về nữa đâu!”

Bà Ngụy tức đến nỗi suýt thì bóp nát cái ly, chửi Ngụy Vũ Hoàn là đồ bất tài.

“Hắc! Mẹ à! Mẹ chả chịu đổi mới gì cả! Bây giờ thời thế thay đổi rồi, con hỏi bố mẹ muốn con kết hôn làm gì? Sinh con? Đời sau nhà mình không phải có anh cả phụ trách sao? Lại nói mẹ có hai đứa cháu trai rồi, còn muốn con sinh làm gì? Tranh gia sản à? Mẹ không thể đã ăn trong bát lại trông sang nồi, làm người là phải biết điểm dừng mẹ có thấy đúng không? Nếu mẹ thực sự có lòng thì tìm cho con một cậu chàng kết duyên sống trọn đời đi! Hỏi mấy nhà có con trai, cháu trai gì đó xem, không chừng sẽ có con nhà nào đấy ái mộ con từ sâu trong tâm can đó! Nếu có thể thì xin mẹ giúp con, cũng là dùng nước cứu người trong đám lửa, tìm được người cùng con sống tới đầu bạc răng long, con còn có thể thường xuyên về dâng nước kính trà cho mẹ đó!”

Bà Ngụy nói được một câu thì con trai cãi mười câu, ngụy biện thần sầu tới nỗi khiến bà không nói lại được câu nào.

Hắn vẫn chưa nói xong, bổ sung: “À mà mẹ này, con của mẹ là công, là 1 thuần đó! Mẹ hiểu đúng không? Chính là người đàn ông đè người đàn ông còn lại đó! Khi tìm mẹ nhớ kiếm người nguyện ý để con đè nhé…”

“Xoảng!”  Cái ly hoa mẫu đơn tinh xảo bị ném xuống chân Ngụy Vũ Hoàn, lập tức vỡ vụn thành năm bảy mảnh,

Đầu sỏ: “Áu!” lên một tiếng, chạy nhanh như một cơn gió.

———————–

Con với chả cái, muốn đấm cho một cái =))

Mèo Mỹ lông ngắn:

46e0a2fcb5

Ragdoll:

1349318909-305166544

Mèo Xiêm:

ooybafayteuialexabfwrct6sx8aac2saoafv4aexbd213

Samoyed:

9a5028e69119263918fc4ed573d0d9d3

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi