ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN



Mà lúc này đây, bàn bên cạnh bọn họ cũng có khách, Mâu Nghiên ngồi chếch ở phía đối diện Thương Mẫn, Aurora sóng vai cùng Thương Mẫn.

“Em trai, em cũng tới đây ăn cơm?” Mâu Khải cười như không cười nghiêng đầu nhìn cô: “Đã như vậy, nếu không, ghép bàn?”
“Ai muốn ghép bàn cùng anh ta?”
“Ai muốn ghép bàn cùng cô ấy?”
Hai người trước giờ chưa từng ăn ý như vậy, trăm miệng một lời nói cùng một câu nói.

Thương Mẫn cùng Mâu Nghiên liếc nhau, dường như cùng một thời gian, hai người đều tự mình mở mắt khác.


Aurora đánh giá Thương Mẫn một chút, hai tay mu bàn tay nâng má, rất lớn mật nhìn Mâu Nghiên phía đối diện: “Tôi nói, làm sao anh lại khác thường mời tôi ăn cơm như vậy, hoá ra là có ý khác.”
Mâu Nghiên rót ly nước cho mình, giả bộ như thản nhiên đưa đến bên miệng, lại bị nước trà bốc hơi nóng bỏng đến mức nhăn mày lại.

“Cẩn thận bỏng.” Thương Mẫn nhẹ giọng thì thầm, rót ly trà cho Mâu Khải, thậm chí còn quan tâm đưa đến bên miệng thổi thổi, mới đưa tới trước mặt Mâu Khải.

Mâu Khải quay đầu, quả nhiên, nhìn thấy gương mặt đen kia của Mâu Nghiên, anh ta cười khẽ một trận, nâng ly trà lên.

“Hôm nay tôi đi đến cuộc thi của cô.” Mâu Khải nhẹ đưa ly trà đến bên miệng: “Người mẫu của cô thể hiện được rất tốt, tác phẩm cũng cực kì sáng chói, có thể tiến thẳng vào vòng thứ ba, cô chiến thắng rất xứng đáng.”
“Anh đến xem cuộc thi của tôi?” Thương Mẫn kinh ngạc, cô chỉ vội vàng nhìn chăm chú lên trên sàn diễn, quả thực không quá chú ý đến khán đài: “Tại sao anh không nói với tôi, nếu như biết anh ở đó, thời điểm tôi lên sân khấu phát biểu, có lẽ hẳn là sẽ biểu hiện xuất sắc hơn một chút.”
“Nhân viên phục vụ?” Mâu Nghiên hô một tiếng với nhân viên phục vụ: “Bên bọn họ trò chuyện rất vui mừng, có thể để chúng tôi chọn món trước hay không?”
Nhân viên phục vụ lên tiếng, xin lỗi bọn Thương Mẫn, đi đến bàn của Mâu Nghiên.

“Tôi đến…” Aurora vừa muốn mở miệng, Mâu Nghiên đã cầm menu tới trước, sau khi lật nhìn, liền gọi tất cả rau củ.

Ngây thơ! Thương Mẫn nhịn không được oán thầm.

Một nhân viên phục vụ khác đi tới, đưa menu cho Thương Mẫn, cô cẩn thận nghiêm túc chọn một đống món ăn mặn cô thích, dáng vẻ thoả mãn.


Mà so sánh với cô, sắc mặt của Aurora bên cạnh thì rõ ràng càng khó coi hơn.

Từng chiếc đĩa rau xanh mơn mởn được bưng lên, lại có ánh đèn chiếu rọi xuống, trên mặt Mâu Nghiên đều bị phản chiếu ra lục quang.

“What?” Aurora cầm dao nĩa, đối một cái bàn đồ ăn, không có chỗ xuống tay: “Sở thích của anh là gì vậy? Tôi không thích ăn những thứ này.”
Mâu Nghiên dùng đũa gắp lên một chiếc lá cây màu xanh lục, thản nhiên mở miệng.

“Chẳng lẽ cô không cảm thấy được, những đồ ăn này, màu sắc có chút giống nhau với đầu tôi?”
“Khụ khụ khụ…” Thương Mẫn Đang uống trà kém chút nữa đã bị một câu nói kia Mâu Nghiên làm cho sặc chết.

“Chậm một chút.” Mâu Khải vội vàng rút một tờ giấy cho cô.


“Anh đang nói cái gì?” Năng lực phân tích tiếng R của Aurora dù sao cũng có hạn, không biết Mâu Nghiên có ý gì: “Trên đầu anh có màu gì? Không phải màu đen sao?”
Một bàn đồ ăn của Thương Mẫn cũng đã được bưng lên, Thương Mẫn cầm một đôi đũa sạch sẽ, kẹp một miếng thịt đặt ở trong đĩa của Mâu Khải: “Ngài Khải, anh nếm thử, tôi nghe nói tay nghề nơi này không tệ, hôm nay anh nhìn tôi thi đấu cũng vất vả, ăn nhiều một chút.

Mâu Khải biết cô là đang cố ý chọc Mâu Nghiên, nín cười: “Cảm ơn.”
Anh ta lén đưa mắt nhắm chuẩn nhìn về Mâu Nghiên bên cạnh, quả nhiên, anh cũng nhấc lên một mảnh rau xanh, bỏ vào trong đĩa của Aurora: “Ngày kia cô phải lên sàn diễn, ăn cơm thật ngon.”
Aurora thụ sủng nhược kinh, nhìn đồ ăn trong mâm, dù là mình không thích ăn, nhưng đây là Mâu Nghiên tự tay gắp, anh tự mình gắp thức ăn cho cô, về phần gắp cái gì, đã không quan trọng.

“Anh yên tâm đi, nhất định tôi sẽ toàn thắng.” Aurora kiêu ngạo giương cằm lên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi