ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN



Thương Mẫn nước mắt trào ra, tầm mắt mơ hồ, cô như thấy lại dáng vẻ trước khi chết của Du Thắng.

Anh ấy không màn tính mạng chết vì cô, anh nói với cô, anh thật sự rất thích cô…
Thương Mẫn buông tay rơi trúng máy tính, phát ra tiếng động làm kinh động người bên ngoài.

“Ai?” Trữ Trình đi vào phòng ngủ.

Thương Mẫn đứng lên, cô đang cầm chặt ỗ USB flash trong tay, đôi mắt đỏ bừng, Mâu Nghiên đứng ở cửa, hai người đối diện nhau, trong khoảng thời gian ngắn, căn phòng im lặng tới đỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

“Cô Thương.” Trữ Trình thay đổi sắc mặt, anh quay đầu lại, thật sự, Mâu Nghiên nhíu chặt mày, lộ ra vẻ mặt u sầu.

“Những gì anh vừa nói khi nãy, có phải là thật không?” Thương Mẫn nâng ánh mắt, thân thể ức chế không tự chủ được mà run rầy “Là anh đã đặt bẫy Du Thắng và Thương Tuyết ư2”
“Cô Thương …” Trữ Trình muốn giải thích.

“Mâu Nghiên, tôi muốn anh nói trực tiếp với tôi.” Thương Mẫn cực lực khắc chế.


Hai mắt Mâu Nghiên đau đớn, anh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, vẫn đáp: “Phải.”
Thương Mẫn thở ra một hơi, chỉ cảm thấy lúc này lục phủ ngũ tạng của mình đang chắn động thành từng mảnh.

“Anh có biết lúc đó anh ấy mới vừa cầu hôn tôi không?” Thương Mẫn nói, nước mắt rơi xuống.

“Anh biết.” Mâu Nghiên trả lời cô.

“Anh có biết không, hai chúng tôi bên nhau năm năm, anh ấy là mối tình đầu của tôi, cũng là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi không?” Thương Mẫn vẫn như cũ quật cường nhìn anh.

“Anh biết.” Mâu Nghiên vẫn là hai chữ này.

“Cho nên, anh biết tôi rất yêu anh ấy, cũng biết hai chúng tôi sẵn sàng bên nhau cả đời, nhưng anh vẫn cưỡng ép chia lìa hai người chúng tôi, để cho anh ấy đi ngủ với em gái tôi?” Thương Mẫn khàn giọng.

“Phải.” Mâu Nghiên không phủ nhận.

Thương Mẫn bật cười, cô nhắm mắt lại, nghẹn ngào không nói nên lời.


Cô cho rằng chính Du Thắng đã phản bội mình, nhưng cô không ngờ rằng sự phản bội này lại là do người đàn ông trước mặt cô cưỡng bức gây nên, bây giờ nghĩ lại, sự suy sụp của cô, thống khổ của cô, hết thảy trở nên thật nực cười.

“Tại sao?” Thương Mẫn hỏi anh.

Trữ Trình lui ra khỏi phòng ngủ, nhường không gian cho bọn họ, hai người nhìn nhau, cỗ họng Mâu Nghiên chuyền động, khó khăn phát ra âm thanh.

“Anh không muốn để hai người bên nhau.” Mâu Nghiên thẳng thắn nói với cô: “Anh ấy không thích hợp với em.”
“Anh ấy không thích hợp với tôi, vậy anh thì thích hợp với tôi à?” Nước mắt trên má rơi xuống, cô nhắc một bước chân rồi chậm rãi đến gần anh.

“Hay là nói, anh phát hiện ngoại trừ tôi anh không chơi được ai khác cho nên bắt chấp mong muốn của tôi, dám chia rẻ tôi với Du Thắng?”
Thảo nào, chẳng trách, ngay ngày đầu gặp nhau, anh tình cờ xuất hiện trong quán bar, thậm chí còn chứng nhận đã qua đêm với cô.

Thảo nào trên người cô xảy ra chuyện mà anh cũng không tò mò hay bất ngờ gì cả, toàn bộ đều tiếp thu.

Hóa ra, đó là bởi vì tất cả những điều này đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.

“Anh thực sự thích em.” Vẻ mặt Mâu Nghiên nghiêm túc: “Từ khi anh gặp em năm 16 tuổi, có lẽ do lúc đầu anh chỉ tò mò, tò mò tại sao bản thân không bài xích em, nhưng sau này anh nhịn không được lại chú ý đến em, anh cảm thấy dáng vẻ của em chính là lý tưởng của một nửa kia của anh.

Nhưng em đã tìm được bạn trai, lúc đầu anh còn nghĩ em chỉ là trẻ con ngây thơ cũng không biết tình cảm chân thành là gì, nhưng trận yêu đương này của hai người nói một cái là tận năm năm, thậm chí em còn chấp nhận lời cầu hôn của tên đó…”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi