ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN



Quen biết Lê Chuẩn lâu như vậy, cô sớm đã phát hiện trên cỗ anh ta đeo sợi dây chuyền kia, còn đã từng cười nhạo nó khó coi, khi đó Lê Chuẩn còn đàng hoàng giải thích với cô, dây chuyền này, không phải một món đồ trang sức, mà là tình nghĩa bọn họ và đội trưởng cũ.

Với cá tính của Lê Chuẩn, đồ vật quan trọng như vậy, anh ta nhất định sẽ không tùy ý hủy nó, trừ phi, anh ta đã đến mức ngay cả bản thân cũng không cách nào bảo toàn.

Thương Mẫn chẳng quan tâm gì khác, phóng tới phòng của Mạc Hậu, đầy cửa phòng ra, người áo đen bên trong còn canh giữ ở cửa phòng ngủ, Thương Mẫn một tay nắm bình trà trên bàn, mở cửa.

Vào giờ phút này, Mạc Hậu đang ngồi trên thảm trong phòng, một đầu tóc xoăn bởi vì vừa rồi giãy giụa đã xốc xếch không chịu nỗi, đầu vô lực rủ xuống.

Thấy Thương Mẫn lại xông vào lần nữa, trong đôi mắt vô thần của cô ta rốt cuộc có chút hào quang, từ từ ngẩng đầu lên.


Hai người phụ nữ đối mặt với nhau, ánh mắt Thương Mẫn đau buồn và cừu hận, mà khi Mạc Hậu ý thức được những gì trong ánh mắt cô, nhưng lại hơi châm biếm và đắc ý.

“Sao thế?” Mạc Hậu cười, vẫn là giọng nói khinh bạc: “Chắc không phải là đã nhận được tin báo tử của Tô Huệ Phi và Lê Chuẩn rồi chứ.”
“Chậc chậc chậc.” Mạc Hậu đỡ mép giường, từ từ đứng lên: “Tôi đã nói rồi, đã lâu như vậy, cô cũng nên đến tìm rồi.”
Thương Mẫn nhìn bộ dáng này của Mạc Hậu, thật là hận không chịu được, cô không nói lời nào, cầm bình trà trong tay hung hãn ném về phía Mạc Hậu.

Mạc Hậu thấy rõ động tác của cô, lại cũng không né tránh, bình trà chính xác không lệch đập vào đầu cô ta, cô ta lảo đảo về sau một bước, rất nhanh, máu tươi ấm áp chảy từ trên trán cô ta xuống.

“Mạc Hậu, tôi muốn giết cô!” Thương Mẫn đỏ mắt, cô nhào về phía Mạc Hậu, thái độ như muốn lấy mạng đổi mạng với cô ta.

“Thương Mẫn!” Mâu Nghiên kịp thời chạy tới, anh nhanh chóng tiến lên, kéo Thương Mẫn lại: “Em tỉnh táo một chút!”
“Tỉnh táo? Em phải tỉnh táo thế nào!” Thương Mẫn gỡ tay anh, muốn tránh thoát khỏi ngực anh: “Cô ta giết Tô Huệ Phi, cô ta hại chết Lê Chuẩn, em muốn cô ta đền mạng, em muốn trả thù cho bọn họ!”
Thương Mẫn đã bị tức giận làm đầu óc mê muội, cô liều mạng giãy giụa, xông thẳng về phía Mạc Hậu.

“Em giết cô ta có tác dụng gì? Nếu trên tay em dính mạng người, còn trở về nước thế nào, về nhà thế nào?” Mâu Nghiên ôm thật cô chặt, không buông lỏng chút nào.


Về nhà…
Động tác của Thương Mẫn từ từ nhỏ bớt, cô nhìn Mạc Hậu vỡ đầu chảy máu trước mắt, tự nhiên lại thấy bi thương.

Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Mâu Nghiên, nước mắt lại dâng lên lần nữa.

“Trở về nước, về nhà… Mâu Nghiên, anh cảm thấy em còn trở về được nhà sao?” Chân Thương Mẫn mềm nhữn, cuối cùng tê liệt ở trên mặt đắt.

“Tô Huệ Phi chết rồi, Lê Chuẩn cũng không biết sống chết, Mạnh Kha bị thương, Bạch Chấp cũng bị thương, anh nói, em còn về nhà thế nào?”
Cô phải trở về thế nào? Phải đối mặt với ba mẹ Tô Huệ Phi thế nào? Hai người già vừa đáng yêu lại hiền lành đó, bọn họ đối với cô tốt như vậy, yêu thương cô như con gái ruột thịt, tín nhiệm giao Tô Huệ Phi cho cô như vậy, nhưng…
Tô Huệ Phi không trở về được, cô lại còn mặt mũi nào trở về?
“Em không trở về được… Không trở về được…” Dây cót của Thương Mẫn đứt hoàn toàn rồi, cô quy, xuống đắt, gào khóc lớn.


Mâu Nghiên cũng ngồi xỗm xuống cùng cô, nhìn bộ dáng này của cô, cũng đau lòng không thôi.

Mạc Hậu nhìn dáng vẻ Thương Mẫn như vậy, nụ cười trên mặt lại càng rực rỡ, đầu cô ta đầy máu tươi, cười càng dữ tợn.

“Thương Mẫn, thật không nghĩ tới, cô cũng có hôm nay.” Mạc Hậu đưa tay ra, lau máu trên mặt một cái, để tránh ảnh hưởng đến tầm mắt, nhưng cái lau này của cô ta làm cả khuôn mặt đầy máu tươi, càng kinh khủng hơn.

“Tôi đã nói rồi, Tô Huệ Phi chết rồi, Lê Chuẩn cũng chạy không thoát, tôi sớm đã bày thiên la địa võng ở đó, bọn họ một người cũng không trốn thoát.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi