CHƯƠNG 308
Thương Mẫn không nói tiếp nữa, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, để lại một bên gò má cho Mâu Nghiên.
“Có phải là em nên giải thích chuyện người mẫu của em rồi không, đừng có nói với anh là Đồng Tiên giải quyết giúp cho em?” Mâu Nghiên khởi động xe.
Trong lòng của Thương Mẫn lộp bộp một chút, sự kiêu ngạo lúc nãy lập tức biến mất, cô trở nên sợ hãi.
Đúng đó, sao cô lại quên mất chuyện này, Mâu Khải sắp xếp người mẫu cho cô, tối ngày hôm qua cô không nhìn thấy Mâu Nghiên, sau đó lại vội vàng liên lạc với người mẫu, cho nên không có chuẩn bị báo cáo với Mâu Nghiên.
“Chuyện này…” Thương Mẫn nắm chặt dây an toàn: “Này, lát nữa chúng ta đi ăn cái gì vậy, lần trước sinh nhật anh, em không có chúc mừng đàng hoàng, một lát nữa em mời khách nha.”
Thương Mẫn có ý đồ nói lảng sang chuyện khác.
Mâu Nghiên không trả lời.
Trong xe lập tức trở nên yên tĩnh, Thương Mẫn lo lắng bất an, lén lút liếc mắt nhìn anh.
Mâu Nghiên im lặng, thoạt nhìn như là đang nghiêm túc lái xe.
“Tùy em.” Thật lâu sau, anh mới nhàn nhạt nói ra một câu.
Thương Mẫn bất mãn bĩu môi.
Lại bắt đầu, lại bắt đầu! Cái người đàn ông này lại nổi cơn khó chịu rồi.
“Mâu Nghiên, em nói như vậy có thể sẽ làm cho anh cảm thấy tức giận, nhưng mà em vẫn rất muốn biết rốt cuộc là giữa anh và Khải gia đã xảy ra chuyện gì, tại sao mỗi lần chỉ cần thấy có chuyện gì đó liên quan đến anh ta thì anh sẽ trở nên không lý trí, là bởi vì chuyện của dì út anh hồi 10 năm trước à?”
Thương Mẫn không muốn phải chạm vào vảy ngược của Mâu Nghiên, nhưng mà cô biết rất rõ, nếu như nút thắt ở trong lòng Mâu Nghiên vẫn không được mở ra, sau này anh sẽ làm ra những điều bốc đồng bởi vì chuyện này trong tương lai.
Tay đang nắm tay lái của Mâu Nghiên khựng lại một chút, sau đó xe thắng gấp một cái, thân thể của Thương Mẫn nghiêng ra phía trước, xe dừng lại ở ven đường.
Thương Mẫn bất giác nắm chặt dây an toàn, sợ là Mâu Nghiên suy nghĩ không thông, lại làm ra chuyện gì đó khác người.
Mặc dù là ở bên nhau lâu như vậy, nhưng mà Thương Mẫn vẫn không thể đoán nổi suy nghĩ của Mâu Nghiên.
“Em thật sự muốn biết?” Nằm ngoài dự liệu, Mâu Nghiên không nổi giận, chỉ là nhìn ra phía trước, ánh mắt âm trầm.
Thương Mẫn nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ gật đầu: “Ừm.”
“Em muốn biết, bởi vì em là vợ của anh, em không muốn phải sống trong một cuộc sống cứ cẩn thận như dẫm phải lớp băng mỏng, ngày nào cũng giống như rà mìn, nơm nớp lo sợ, bất cứ lúc nào cũng sợ anh bùng nổ.”
Thương Mẫn trả lời anh rất thành thật.
Cô là một người không thể che giấu bất cứ chuyện gì ở trong lòng, có cái gì thì nói cái đó, cho nên cũng không chịu được việc người khác che giấu cô.
Xe tiếp tục khởi động, chậm rãi di chuyển ở trên đường.
Mâu Nghiên vẫn không nói gì, Thương Mẫn nghĩ có có lẽ là một đoạn quá khứ rất đau lòng, cho nên đến lúc anh muốn nói lại một lần nữa, nó lại khiến cho anh phải chuẩn bị tâm lý cẩn thận như thế.
“Anh ta hại chết không chỉ có dì út của anh.” Rốt cuộc, giọng nói trầm thấp của Mâu Nghiên đã nói ra một câu như thế.