ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

Chương 315

Hoàng hôn chín nồng, ánh đèn ngoài dòng sông sáng lên theo thời gian, cảnh tượng xuân quang kiều diễm ở trong phòng đã bị cánh cửa sổ thủy tinh ngăn lại, chỉ còn có âm thanh vui vẻ lúc linh hồn hòa làm một…

Hoạt động tốn thể lực này làm Thương Mẫn mệt mỏi không chịu được, cô thậm chí không biết là mình chìm vào giấc ngủ từ khi nào. Mâu Nghiên đã cấm dục từ lâu, không hề biết đau lòng cho cô, thân thể này của cô giống như trong trạng thái bị phá hủy, một chút sức lực cử động cũng không có, ngủ một giấc thẳng cho đến hừng đông.

Tiếng chuông điện thoại vội vàng đánh thức hai người từ trong giấc mộng, Thương Mẫn nằm cuộn người trong ngực của Mâu Nghiên, bất mãn lầm bầm vài câu. Mâu Nghiên vươn tay ra sờ lên đầu giường, ấn nghe.

“Nhị gia.” Đầu dây bên kia điện thoại, âm thanh của Trữ Trình có chút vội vã: “Xảy ra chuyện rồi.”

“Không thấy cô Mạc Hậu đâu.”

Tuy là Thương Mẫn còn đang mơ màng, nhưng mà cô lại nghe thấy rõ ràng âm thanh của Trữ Trình trong điện thoại, lập tức tỉnh táo lại.

Mâu Nghiên nhìn Thương Mẫn, nhíu mày.

“Trong bệnh viện có người trông coi, cô ta bị thương, làm sao có thể chạy thoát?” Mâu Nghiên hỏi.

“Chuyện này…” Trữ Trình có hơi khó nói: “Là do tôi đã làm việc không tốt, cô Mạc Hậu phát bệnh, bác sĩ tới chữa trị, nhưng mà đúng lúc ở bên ngoài có người đang mâu thuẫn với nhau, tôi nhất thời không chú ý tới, chờ đến khi phản ứng lại thì cô ta đã…”

Mâu Nghiên không kiên nhẫn cúp điện thoại, ngồi dậy từ trên giường.

“Anh đừng trách cậu ấy.” Thương Mẫn đã nghe được sơ lược, đi theo anh rời khỏi giường, nhìn thấy anh không vui, thân mật ôm cổ của anh, dùng đầu cọ cọ lên người anh: “Đương nhiên Mạc Hậu không cam lòng vì đã rơi vào trong tay của chúng ta, chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp chạy trốn, dù sao thì Trữ Trình cũng không phải là thần thánh, khó tránh khỏi có lúc sai lầm.”

“Anh sợ là…” Mâu Nghiên ôm chặt cô.

“Em biết chứ, Mạc Hậu hận em thấu xương, anh sợ rằng cô ta trả thù em.” Thương Mẫn nở nụ cười: “Anh yên tâm đi, trước kia lúc cô ta có tiền có thế còn không làm gì được em, bây giờ nhà họ Mạc khó mà đảm bảo được cho mình, cô ta ở Milan cũng không có chỗ dung thân, làm sao có thể làm gì được em?”

Tuy là nói như vậy, nhưng mà Mâu Nghiên vẫn có chút lo lắng: “Trận ầm ỉ ở bên ngoài phòng bệnh, chỉ sợ không phải là một chuyện ngoài ý muốn.”

Làm sao lại trùng hợp như vậy, Mạc Hậu vừa mới phát bệnh cần được cấp cứu, ở bên ngoài liền có một cuộc mâu thuẫn, có thể đủ để di chuyển lực chú ý. Huống hồ gì, nếu như Mạc Hậu phát bệnh, làm sao cô ta có thể dựa vào sức của một mình mình để chạy khỏi bệnh viện, còn có thể hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của Trữ Trình.

“Anh nói là có người giúp cô ta chạy trốn?” Thương Mẫn đã đoán được suy nghĩ của Mâu Nghiên.

Mâu Nghiên không trả lời, nhưng mà nhìn ánh mắt của anh, Thương Mẫn đã nhận được câu trả lời khẳng định.

Sở dĩ cô nhốt Mạc Hậu ở bệnh viện là muốn cô ta trở về tiếp nhận phán xét, cũng chắc chắn có Mâu Nghiên ở đó, sẽ không có người nào dám làm đồng minh với Mạc Hậu, nhưng mà… xem ra là bọn họ lại không để ý tới một chuyện.

“Jason…” Thương Mẫn bừng tỉnh đại ngộ: “Mâu Nghiên, là Jason?”

Làm sao có thể quên Jason là fan trung thành của Mạc Hậu, thậm chí có thể đối nghịch với cô trên sàn thi đấu bởi vì Mạc Hậu, còn dám lấy tiền đồ của mình ra, cho dù có trả giá đắt thì cũng muốn kéo cô xuống đài, có thể nhìn thấy được anh ta vô cùng nặng tình với Mạc Hậu. Cho nên, nếu như Mạc Hậu gặp nạn, chắc chắn là anh ta sẽ đánh cược vì cô ta một lần.

Đương nhiên Mâu Nghiên cũng nghĩ tới người này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi