ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

Chương 316

Bắt đầu kể từ khi nhốt Mạc Hậu vào trong bệnh viện, anh đã muốn Trữ Trình điều tra hành tung của Jason.

Jason thua cuộc thi, nhưng mà chưa lập tức rời khỏi Milan, mà là vẫn ở trong khách sạn trước kia, không biết tung tích, lúc đó anh đã cảm thấy có chút kỳ quặc. Chỉ là bây giờ đang ở nơi đất khách quê người, số người có hạn, cho nên không thể tiếp tục theo dõi hướng đi của anh ta, lại không ngờ rằng anh ta còn ở đây chờ anh.

“Không sao đâu, thật ra thì cũng không có gì to tát.” Thương Mẫn giả vờ như rất nhẹ nhõm: “Đã từng có một bài học, người thông minh giống như em, làm sao Mạc Hậu có thể là đối thủ của em được?”

Điều mà cô lo lắng cũng không phải là mình, bây giờ Mạc Hậu giống như đang bị điên, đã không còn nhắm thẳng vào cô, mà là tổn thương những người bên cạnh cô để làm niềm vui. Cho nên, cô nhất định phải đảm bảo sự an toàn của bọn họ.

Đương nhiên là cuộc thi quan trọng, nhưng mà cô không muốn đằng sau vinh quang của mình lại lấy tính mạng của bạn bè mình ra trả giá.

Thương Mẫn đến bệnh viện một chuyến, ngày hôm qua cuộc thi đấu vừa mới kết thúc thì đã bị Mâu Nghiên lôi đi, còn chưa kịp đến bệnh viện thăm bọn người Tô Huệ Phi.

Vừa mới đến cửa phòng bệnh, liền nghe thấy âm thanh nói chuyện của Mạnh Kha và Tô Huệ Phi, Thương Mẫn với Mâu Nghiên đứng ngoài cửa liếc mắt nhìn nhau, Thương Mẫn theo bản năng muốn rút tay mình ra từ trong tay của Mâu Nghiên, nhưng mà Mâu Nghiên lại không làm như cô mong muốn, ngược lại còn dùng sức nắm chặt hơn nữa.

“Ôi, nhắc tào tháo tào tháo đến liền.” Đôi mắt sắc bén của Tô Huệ Phi liếc nhìn bọn họ, nâng cao âm điệu.

Mạnh Kha ngồi trên xe lăn, vừa mới quay đầu lại, Thương Mẫn lúng túng không kịp chuẩn bị, ánh mắt đối diện với cô ta.

Cô vẫn luôn giấu Mạnh Kha chuyện của cô và Mâu Nghiên, trước đó bởi vì không thân với cô ta, cho nên cảm thấy không cần thiết, sau này lúc có tình cảm với nhau, cô lại không biết phải mở miệng như thế nào.

Cũng không biết là Mạnh Kha có trách cô không thẳng thắn với mình không nữa.

“Đứng ngây ra đó làm gì?” Mạnh Kha quả thật oán trách nhìn cô một chút: “Sao vậy, lần này mang người đàn ông của mình đến đây, cho nên xấu hổ không dám đoàn tụ với chị em của mình?”

Thương Mẫn bị câu nói đó của cô ta làm cho xấu hổ đến hoảng: “Sao cậu lại học theo Tô Huệ Phi, cũng bắt đầu trêu ghẹo tớ rồi.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn Mâu Nghiên ở bên cạnh, dù sao thì anh cũng là tổng giám đốc Đạt Phan, bình thường cao cao tại thượng lại rất quái gở, sợ là anh sẽ không quen với trường hợp như thế này.

“Nhị gia.” Mạnh Kha cười một tiếng với Mâu Nghiên, đổi hướng xe lăn, xoay người lại: “Nhờ phúc của Thương Mẫn, chúng tôi mới có thể may mắn được anh ghé thăm.”

Mâu Nghiên bất động thanh sắc, anh nắm tay của Thương Mẫn bước lên phía trước, đặt giỏ trái cây ở trong tay vào trong học tủ: “Đến vội vàng, không kịp chuẩn bị cái gì, xin thứ lỗi.”

Thái độ của anh đạm mạc, làm cho người ta nhìn không ra vui buồn.

“Đây chính là trái cây tự tay Mâu nhị gia mua đó à? Nếu như tôi đăng lên trên facebook, chắc có lẽ là bị ghen tị đến điên luôn.” Hai mắt của Tô Huệ Phi tỏa sáng.

“Cậu bị bệnh tâm thần hả!” Thương Mẫn vội vàng đi tới ngăn cản ý đồ muốn chụp ảnh của Tô Huệ Phi.

“Mạnh Kha.” Thương Mẫn quay người lại giải thích với Mạnh Kha: “Tớ xin lỗi, trước đó cũng không phải là tớ cố ý giấu giếm cậu, chỉ là…’ “Chỉ là bởi vì người này nhà cậu có thân phận đặc thù, không thể tiết lộ.” Mạnh Kha cười, quét mắt nhìn Mâu Nghiên: “Được rồi, dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của hai người, làm sao tớ có thể quản được chứ, nhưng mà cảm thấy có chút bất ngờ mà thôi, tớ đã biết là cậu có chỗ dựa, lại không ngờ rằng chỗ dựa này lại là…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi