ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 343

Người đàn ông cầm dao lập tức đứng im, hai người còn lại đưa mắt nhìn nhau, không ai dám tiến lên.

Bọn họ đều là côn đồ ở địa phương, vốn dĩ bọn họ cũng vì tiền thưởng của Mạc Hậu, ai mà muốn không dưng lại mất mạng chứ?

“Anh… rốt cuộc anh là ai?” Mạc Hậu cũng sững sờ.

Không ngờ anh ta lại có thể tìm được Thương Mẫn trước Mâu Nghiên, còn mang cả súng một mình chạy đến.

“Thả cô ấy ra.” Bạch Chấp chĩa khẩu súng trong tay về phía Mạc Hậu.

Vẻ mặt anh ta bình tĩnh không có cảm xúc gì, thế nhưng chính dáng vẻ đó đã khiến Mạc Hậu hoàn thoàn không thể nhìn thấu được ý đồ của anh ta.

Cô ta cúi đầu, nước trong hồ đã dâng lên thêm một mức, đến mũi của Thương Mẫn.

“Cứu… cứu tôi!” Rõ ràng Thương Mẫn cũng ý thức được, cô cố gắng kiễng chân lên để đầu mình cao hơn mực nước, nhưng sợi dây trói chân cô đã hạn chế hành động của cô. Cô sặc mấy ngụm nước bẩn thì lập tức ngậm miệng lại, không dám hé nữa.

Mạc Hậu cười, xem ra dù cứu tinh có đến thì Thương Mẫn cũng không có hi vọng, chỉ cần cô ta kéo dài thêm vài phút nữa, chắc chắn Thương Mẫn sẽ chết đuối.

“Nói cho cùng thì anh cũng chỉ là một người mẫu bên cạnh cô ta, cần gì phải làm những việc này vì cô ta chứ?” Mạc Hậu cố gắng chuyển đề tài.

Thương Mẫn vùng vẫy trong nước, loáng thoáng nghe được lời Mạc Hậu nói.

Người mẫu… thế nên người đến là Bạch Chấp sao?

“Tôi nói thả cô ấy ra.” Bạch Chấp lặp lại lần nữa.

Sắc mặt Mạc Hậu hơi khó coi, cô ta nhìn khẩu súng trong tay Bạch Chấp. Mặc dù cô ta đã chuẩn bị tâm lý rằng mình sẽ chết, nhưng nhìn thấy thứ đồ màu đen đó, cô ta vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.

“Hay là chúng ta ra điều kiện đi…” Mạc Hậu làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng không đợi cô ta nói xong thì một tiếng súng đã vang lên. Mạc Hậu chỉ cảm thấy bắp chân cô ta bị thứ gì đó nghiền nát, quỳ phịch xuống đất.

“A!” Mạc Hậu hét lên, Bạch Chấp bắn chuẩn vào chân cô ta, Mạc Hậu nhìn chân mình bị bắn máu thịt bê bết, cô ta sợ đến nỗi suýt thì ngất đi.

Hai người khác ở hiện trường nhìn thấy cảnh này cũng sợ đến run rẩy, lần lượt bỏ vũ khí trên tay xuống, sợ khẩu súng trong tay Bạch Chấp nhắm đến bọn họ.

Bạch Chấp quét mắt nhìn bọn họ, dùng giọng Ý tiêu chuẩn lạnh lùng lên tiếng.

“Cứu cô ấy lên.”

Đám côn đồ không dám không nghe, vội lao đến bên hồ, kéo sợi dây trói trên tay Thương Mẫn lên.

Nhưng lúc này chỉ có thể kéo cô lên khỏi mặt nước, sợi dây trên chân cô đã bị buộc chặt lại, người bên trên hoàn toàn không thể kéo cô lên được.

“Bạch Chấp…” Cuối cùng Thương Mẫn cũng có cơ hội để thở, cô ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Bạch Chấp ở bên hồ nước: “Dây thừng, chân có dây thừng.”

Cuối cùng Bạch Chấp cau mày, anh ta đến gần hồ nước, không nói câu nào mà nhấc chân đạp một tên côn đồ xuống hồ.

Một tiếng ‘tõm’ vang lên, sức nặng của một người rơi vào hồ khiến nước bắn tung tóe. Tên côn đồ la lên, đạp nước một lúc rồi mới trồi ra khỏi mặt nước.

Gã ta chửi vài câu, ngay sau đó nhìn thấy khẩu súng trong tay Bạch Chấp.

“Cởi dây cho cô ấy.” Bạch Chấp nói.

Thương Mẫn ngạc nhiên ngước nhìn Bạch Chấp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi