ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 359

Trữ Trình không hé răng.

Anh không nói Đồng Tiên cũng có thể đoán được. Mấy ngày nay hôm nào Trữ Trình cũng đều đi tới cái nhà xưởng bị bỏ hoang kia, cô đoán được anh qua đó để làm cái gì.

“Hai người bọn họ thế nào rồi?” Đồng Tiên thăm dò hỏi một câu.

Trữ Trình nắm lấy tay cô, từ từ đi về phía trước: “Như mong muốn của cậu hai, vẫn còn một hơi thở.”

Đồng Tiên nhíu mày một cái: “Như vậy không tốt lắm đâu, dù thế nào đi nữa, vận dụng hình phạt riêng cũng là vi phạm pháp luật. Mâu Nghiên vì chuyện liên quan đến Thương Mẫn mà bị tức đến mức đầu óc không tỉnh táo, sao anh cũng hồ đồ theo vậy chứ?”

“Lần này cô Thương xảy ra chuyện đã không phải chuyện đùa.” Trữ Trình không nhìn cô, cũng có chút bất đắc dĩ: “Huống chi cậu hai còn lên tiếng, một khi cô Thương chưa khoẻ hẳn, hai người bọn họ cũng đừng hòng sống yên ổn. Ban đầu anh cũng nghĩ cùng lắm cũng chỉ hai ba ngày, cho nên…”

Cho nên mới xuống tay độc ác một chút, nhưng đâu ngờ lần này Thương Mẫn lại không khoẻ đến tận mười ngày.

Trên người Jason và Mạc Hậu, vết thương cũ chưa lành lại có thêm vết thương mới. Hôm nay ngay cả anh cũng không đành lòng xuống tay lần nữa.

Đồng Tiên thở dài, cô dừng bước nhìn về phía phòng bệnh ở sau lưng.

“Mong rằng cô ấy nhanh chóng khoẻ lại. Người như Mâu Nghiên, vui buồn hờn giận đều bị cô ấy nắm trong tay, trong khoảng thời gian này lúc nào anh ấy cũng mang áp suất thấp, bức chúng ta đến mức sắp phát điên rồi.”

Tề Kim Mẫn đang chém giết ở giải đấu tinh anh, mặc dù cố gắng như vậy nhưng cũng không thể đổi lấy một ánh mắt hoà nhã của Mâu Nghiên. Tất cả mọi người đều cho rằng Thương Mẫn rút lui khỏi cuộc thi thì sẽ chọc giận Mâu Nghiên, ai ai cũng đều nơm nớp lo sợ, rất sợ đi sai bước thì sẽ bị Diêm La mặt lạnh này xử lý.

Mặt mũi hai người giăng đầy mây đen, trò chuyện câu được câu mất, biến mất trên hành lang.

Trong phòng bệnh, Thương Mẫn từ từ mở mắt, đôi mắt sáng láng có thần. Cô ngồi dậy từ trên giường, bình tĩnh nhổ kim truyền dịch trên tay xuống, dùng bông gòn đè xuống chỗ kim tiêm. Cô xuống giường đi tới mở cửa phòng bệnh.

“Cô Thương.” Người canh cửa cung kính chào hỏi.

“Tôi đến phòng bệnh bên cạnh một chút.” Thương Mẫn thoáng cái lại khôi phục dáng vẻ yếu ớt, sắc mặt tái nhợt.

Người mặc đồ đen không ngăn cản cô, cách có mấy bước, đều nằm trong phạm vi khống chế của bọn họ.

Bước chân Thương Mẫn vô lực, cô đẩy cửa phòng bệnh của Bạch Chấp ra.

Anh ta đang nằm trên giường xem tivi, thấy cô đến, tay cầm điều khiển từ xa hạ xuống.

Bạch Chấp trầm mặc, Thương Mẫn đóng chặt cửa phòng, chậm rãi đi tới bên giường.

“Anh sao rồi? Vết thương đã ổn chưa?” Thương Mẫn hỏi anh ta.

Mấy ngày trước sắc mặt Bạch Chấp vẫn còn tái nhợt, hiện giờ khí sắc cũng tốt hơn nhiều.

Anh ta nhìn chằm chằm vào cô, lông mi khẽ động.

Bạch Chấp không nói lời nào, Thương Mẫn cũng không cảm thấy buồn chán. Cô đi tới chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường ngồi xuống, khuỷu tay đặt ở trên mép giường chống đầu nhìn anh.

“Hẳn là cô nên hỏi chính mình. Đã mười ngày rồi, thương thế của cô khỏi chưa?” Bạch Chấp thản nhiên nói.

Thương Mẫn nhíu mày, trên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo thuần khiết hé ra răng nanh nhỏ, nụ cười có chút dọa người.

“Ừm, đúng là khoẻ rồi.” Thương Mẫn dời ánh mắt, cô vẫn chống đầu như cũ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng trong mắt dần dần trở nên âm hàn.

“Cũng không biết mười ngày qua Mạc Hậu thế nào.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi