ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 369

Thương Mẫn có chút ngoài ý muốn, một tháng này, ngoại trừ cô bị đủ các loại hành động nhằm vào thì còn có chuyện gì khác sao?

“Phải biết rằng, Jason có thể trở thành nhà thiết kế cao cấp nhất của L&W thì còn cần rất nhiều thủ đoạn phi thường, trong ấn tượng của tôi, người có thể kiên trì dưới tay của anh ta còn không tới mấy người.”

Không thể không nói, toàn bộ quá trình cô ta đều bàng quan nhìn Thương Mẫn thong dong ứng đối với đủ mọi hành động làm khó dễ, lần lượt vượt qua hiểm nguy mà chiến thắng, đúng là khiến cô ta thay đổi cái nhìn một chút.

“Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy cô không xứng với Mâu Nghiên. Anh ấy hẳn là xứng đáng có được một người phụ nữ tốt hơn, ví dụ như tôi vậy.”

Aurora ngạo kiều ngẩng đầu lên.

Thương Mẫn ngửa đầu, vóc dáng Aurora rất cao. Cô đứng trước mặt cô ta có vẻ giống như chim nhỏ nép vào người rất nhiều.

Nghe xong lời này, chẳng những cô không tức giận mà ngược lại còn nở nụ cười. Cô giương mắt nhìn chằm chằm vào gò má hoàn mỹ của Aurora.

“Cô đúng là người rất tốt.” Tuy rằng cô ta đã từng dùng rất nhiều thủ đoạn chỉ vì để tiếp cận Mâu Nghiên, nhưng thời điểm cô ta biết Mâu Nghiên bị bỏ thuốc thì đã ngăn cản đúng lúc. Cô ta cũng sẽ mang theo quà đến bệnh viện để thăm bạn bè, chỉ một điểm này, Thương Mẫn đã cảm thấy cô ta là người tốt.

Thương Mẫn cũng thật sự không ngờ, vậy mà lại có một ngày như vậy. Chính cô đã phát thẻ người tốt cho Aurora.

Cô cười nhạt, vươn tay trực tiếp ôm Aurora một cái.

“Cô cô cô…” Aurora lại càng hoảng sợ, dùng một tay đẩy Thương Mẫn ra: “Cô làm gì vậy?”

“Ngày mai tôi sẽ trở về nước, cũng không biết về sau có thể gặp lại hay không. Tốt xấu gì cũng từng quen biết nhau, cô cứ coi như cho tôi một cái lễ đưa tiễn đi.” Thương Mẫn nghịch ngợm nháy mắt một cái.

Aurora vô cùng mất tự nhiên, cô ta lui về phía sau một bước. Dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Thương Mẫn.

“Ai muốn làm lễ đưa tiễn cô chứ. Cô phải rõ ràng, tôi là tình địch của cô, dẫu sao cô cũng nên tôn trọng tôi một chút đi chứ?” Ngoài miệng Aurora nói như vậy nhưng trong lòng đã sớm bỏ đi ý đồ đối với Mâu Nghiên.

Nhìn người phụ nữ trước mắt, một cô gái phương Đông xinh xắn, tóc đen da vàng, rõ ràng là cực kỳ bình thường nhưng thoạt vừa lại khiến cô ta cảm thấy có chút dễ thương.

“Lần sau đến nước R đừng quên chào hỏi chúng tôi, chỗ chúng tôi có rất nhiều đàn ông ưu tú, đến lúc đó tôi giới thiệu cho cô làm quen.” Thương Mẫn cười hiền.

“Bệnh tâm thần!” Aurora liếc cô một cái, xoay người rời đi.

Nhưng khi đi đến một nơi Thương Mẫn không nhìn thấy, trên mặt cô ta lại dần dần nổi lên một nụ cười khó có thể phát giác.

Thương Mẫn đưa mắt nhìn Aurora rời đi, cô đứng tại chỗ, lại cảm giác được rõ ràng ở bên cạnh có hai đạo ánh mắt.

Cô quay đầu, Tiêu Song đang đẩy xe lăn của Mâu Khải, vẫn ở vị trí cũ nhìn cô.

“Cậu Khải.” Thương Mẫn rất lễ phép lên tiếng chào anh ta.

Không biết vì sao, từ lần trước Mâu Nghiên nói với cô khi còn bé Mâu Khải thấy chết mà không cứu, hình tượng Mâu Khải trong mắt cô đã thay đổi một chút.

Tuy rằng cô đã đáp ứng sẽ hợp tác với anh ta, nhưng nếu như anh ta thật sự là loại người giống như những gì Mâu Nghiên đã nói, cô vẫn nên tận lực giảm bớt tiếp xúc với anh ta thì hơn.

Tay Mâu Khải hơi động, Tiêu Song chậm rãi đẩy anh ta đi tới, tìm chỗ sáng sủa dừng lại. Ba người không nói gì với nhau, bầu không khí có chút xấu hổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi