ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 538

Anh ta biết trước kia Cậu hai đã từng làm rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng mà nhà họ Mâu cũng không phải là đậu hũ mềm mặc cho người ta nắn bóp, tại sao Cậu hai lại muốn một mình chống đỡ, anh ta thật sự không hiểu.

Tần Kha vỗ vỗ vai của Thương Mẫn, an ủi cô: “Mẫn, đừng có gấp, bây giờ chúng tôi sẽ điều tra một lượt những người mà anh cả gặp mặt trong khoảng thời gian này, chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết.”

“Đúng vậy đó, chị dâu, cứ yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện của anh cả cho thật tốt.” Trong mắt của Lê Chuẩn tràn đầy lo lắng.

“Làm phiền các anh rồi, có tin tức gì, các anh nhất định phải lập tức thông báo cho tôi biết.”

“Được.”

Sau khi tiễn bọn họ đi, Thương Mẫn ngẩn người ngồi trong phòng khách trống rỗng, nghĩ đến có thể là Mâu Nghiên bị những người quen biết trước kia uy hiếp, cô không nhịn được mà sau lưng phát lạnh.

“Cô đừng có lo lắng, bây giờ tôi sẽ điều tra động tĩnh gần đây của nhóm tội phạm ấy.”

“Cậu nói cái gì?”

Bạch Chấp vốn là như vậy, một câu bình bình đạm đạm ở trong miệng của anh ta cũng có thể làm Thương Mẫn kinh ngạc cả nửa ngày vẫn còn chưa hoàn hồn lại được.

Động tĩnh của băng nhóm tội phạm hả?

Bạch Chấp điều tra bằng cách nào?

Thanh niên đẹp trai trước mặt cô là người có thể lên phòng khách xuống phòng bếp, trước kia sẽ không làm những chuyện như vậy.

Ánh mắt nhìn Bạch Chấp của Thương Mẫn đã thay đổi, trong lòng bàn tay đỗ một lớp mồ hôi lạnh: “Cậu điều tra như thế nào, rất cần tiền hả?”

“Không cần đâu, tôi có cách mà.”

Bạch Chấp nói xong thì trực tiếp trở về phòng, Thương Mẫn loáng thoáng nghe thấy anh ta trò chuyện với ai đó.

Buổi tối, không nằm ngoài dự liệu, Thương Mẫn bị mất ngủ, ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách, ánh trăng lạnh lẽo làm cho ngôi nhà vốn dĩ không náo nhiệt lại càng lạnh hơn mấy phần.

“Còn chưa ngủ hả?”

Bạch Chấp đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Thương Mẫn đang ngồi trong phòng khách thì có hơi kinh ngạc.

Rót một ly nước đi đến bên cạnh Thương Mẫn, thấp giọng nói: “Tôi đã điều tra xong rồi, không có người nào đến tìm Mâu Nghiên.”

Nhìn Bạch Chấp bí ẩn trước mắt, Thương Mẫn hỏi: “Tin tức đó có thể tin được không?”

“Tuyệt đối đáng tin!”

Trong mắt của Bạch Chấp là vẻ chân thành, một mặt thẳng thắn, Thương Mẫn không có cách nào nghi ngờ lời nói của anh ta.

Sau khi nghe thấy tin tức này, trái tim đang níu chặt của Thương Mẫn có hơi buông lỏng được một chút, anh không gặp phải loại phiền phức đó chính là chuyện tốt.

“Chờ đến lúc anh ta đến đây tìm Cô, để tôi tìm cơ hội đánh với anh ta một trận, cô chú ý lấy máu của anh ta.”

Bạch Chấp rất không hài lòng đối với biểu hiện trong khoảng thời gian này của Mâu Nghiên, mặc kệ có phải là có nỗi khổ tâm nào đó hay không, làm Thương Mẫn tổn thương như thế, không thể tha thứ được, nhất định phải dạy dỗ anh một trận để cho anh nhớ lâu một chút.

“Đừng, cậu đánh không lại anh ấy đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi