ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 567

Nhà của Kỷ Mộng Hiền là nhà dân hai tầng, còn rách nát hơn Thương Mẫn nghĩ, cửa lớn nghiên ngã, tường sân cũ nát, sân lộn xộn, tất cả những thứ trước mắt đều khiến Thương Mẫn cảm thấy kiềm nén, không khí u ám, không có chút hơi ấm của nhà.

Thương Mẫn đi đến cửa, theo bản năng dừng bước lại, không quá muốn đi vào.

Dường như Mâu Nghiên cảm nhận được sự khó chịu của cô, nắm chặt lấy tay cô, hai người sánh vai cùng đi lên phía trước.

Ánh mắt của Kỷ Mộng Hiền lướt qua bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, đáy mắt là một mảng u ám, cắn môi bước nhanh đi vào phòng khách của nhà họ Kỷ.

“Nhà em rất sơ sài, mọi người đừng ghét bỏ.”

Kỳ Mộng Hiền rót cho mỗi người một cốc nước lọc, có chút áy náy nói.

Lê Chuẩn vội vàng an ủi, anh ta không thể chịu nổi huyết mạch duy nhất của đội trưởng Kỷ phải thận trọng, ép dạ cầu toàn như vậy: “Tôi rất thích kiểu nhà cổ này, không có ai ghét bỏ đâu.”

“Anh Lê Chuẩn, anh thật biết dỗ người khác.”

Kỷ Mộng Hiền đột nhiên cười với Lê Chuẩn, nụ cười của cô ta sáng lạn, đơn thuần, Tô Huệ Phi ngồi bên cạnh trong lòng lộp độp, đột nhiên có chút buồn bực với kiểu đàn ông có tính cách ấm áp như Lê Chuẩn, quá biết trêu trọc những cô gái nhỏ rồi.

Tô Huệ Phi cúi đầu, cảm giác tham gia trong cả quá trình đều rất thấp, Thương Mẫn cũng lười nói chuyện, chỉ còn lại Kỷ Mộng Hiền và hai người đàn ông đang nói về một số chuyện lúc nhỏ của cô ta và đội trưởng Kỷ.

Thương Mẫn buồn chán, cầm con dao gọt hoa quả trên bàn gọt táo.

Đáy mắt Kỷ Mộng Hiền lóe lên một tia kinh ngạc và vui mừng ngoài ý muốn, giọng nói trở nên vui vẻ hơn: “Anh Mâu Nghiên, anh Lê Chuẩn, em nhớ sau nhà có đặt tủ sách trước đây của anh trai, hai người có thể giúp em chuyển ra ngoài không? Em muốn lau chùi một chút.”

Hai người gật đầu, rất nhanh đã rời khỏi phòng khách.

“Tớ đi rửa tay.”

Một lúc sau, Tô Huệ Phi cũng rời đi.

Khi trong phòng khách chỉ còn lại hai người, trong lòng Thương Mẫn sinh ra một dự cảm không tốt.

Cô liếc nhìn nhanh Kỷ Mộng Hiền, lúc này Kỷ Mộng Hiền mặt đầy ý cười nhìn cô, đơn thuần giống như một đứa bé, Thương Mẫn lại bị dọa đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh.

Kỷ Mộng Hiền không thể cười với cô như vậy, rốt cuộc cô ta có âm mưu gì, lúc nãy cô ta cố ý đuổi đám người Mâu Nghiên đi.

Thương Mẫn bảo vệ bụng mình, lùi về sau, cố gắng để bản thân mình bình tĩnh.

Nếu như Kỷ Mộng Hiên muốn ra tay cô sẽ hét lên, có lẽ mấy người Mâu Nghiên không cần dùng đến một phút đã có thể đến.

Kỷ Mộng Hiền chậm rãi đi đến, từng bước từng bước đến gần Thương Mẫn, cô nhìn chằm chằm vào Kỷ Mộng Hiền nói: “Kỷ Mộng Hiền, cô đừng có lộn xộn.”

“Chị Thương Mẫn, chị đừng tức giận, em không muốn làm hại chị.”

Đôi mắt điềm đạm, đáng thương, kỹ thuật diễn xuất cao siêu, chả trách lúc đầu tất cả mọi người cảm thấy cô ta là một cô gái đơn thuần, yêu đuối.

“Đừng qua đây!”

Kỷ Mộng Hiền ngày càng đến gần, Thương Mẫn khẽ quát lên.

Kỷ Mộng Hiền khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ nhìn Thương Mẫn, giọng nói lại vô cùng sợ hãi, bất an, cô ta hoảng loạn lẩm bẩm: “Chị Thương Mẫn, chị muốn làm gì, đừng, đừng!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi